Chương 37: Nợ hắn hai tháng lương 2

Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông

Phượng Trào Hoàng 24-11-2024 20:41:57

Liêu Văn Kiệt hỏi nguyên nhân tại sao ông ấy bị phế võ công thì nhận được câu trả lời là cái ót của ông. Tu luyện Thiết sa chưởng, ban đầu Liêu Văn Kiệt cho rằng sẽ rất đơn giản, bởi vì Ngài Hoàng đã từng nói ông có Thiết bố sam làm nền tảng, học Thiết sa chưởng làm chơi ăn thật giống như học công phu vậy. Kết quả, không hổ là Ngài Hoàng giữa đường đổi nghề, cách nói của ông ta hoàn toàn sai. Quả thực vậy, kỹ năng bị động của Liêu Văn Kiệt khiến cho hai tay chống đỡ được đòn đánh, trực tiếp bỏ qua bước mượn ngoại vật để rèn luyện, chỉ cần thuần thục nắm được các chiêu thức kỹ xảo thì có thể xuất sư từ Ngài Hoàng rồi. Nhưng xấu là xấu ở điêm này, việc luyện tập Thiết sa chưởng chủ yếu là để rèn luyện, sau khi luyện tập thì độ nhạy của hai tay rõ ràng liền tăng lên, tuy vất vả nhưng cũng là ý chỉ cương nhu cùng hợp lại. Cái loại thiết sa chưởng mà luyện đến mức hai tay đầy vết chai, luyện đến mức thần kinh tê liệt không còn cảm giác đau đớn, chỉ cứng không mềm thì đã hoàn toàn lệch khỏi trọng tâm này rồi. Liêu Văn Kiệt trực tiếp bỏ qua bước luyện tập, nhìn như đang tiết kiệm được hơn một nửa thời gian, nhưng thực tế không phải vậy, bởi vì thiếu các bước then chốt, khi ra quyền thì cổ tay bị cứng, đến cả hình dạng vẫn còn mơ hồ chứ đừng nhắc đến ý nghĩa nữa . Ngài Hoàng không có gì để làm, bảo Liêu Văn Kiệt đi mua một bao cát, ngày nào cũng chăm chỉ đánh bao cát, bắt đầu từ những điều cơ bản. Về điểm này, Liêu Văn Kiệt cũng nhận được câu trả lời tương tự từ chỗ Quỷ Vương Đạt, công phu không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn muốn đi đường tắt ... Có thể, nhưng cái đãi ngộ này chỉ dành cho kỳ tài võ, loại người mà trong một vạn chỉ có một. Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Liêu Văn Kiệt đến trung tâm Tinh Anh, muốn vơ vét một ít chỗ tốt từ chỗ Quỷ Đạt Vương, vừa rời khỏi căng tin thì đã bị A Lệ chặn đường. Sau đó liền mỉm cười hihi, cầm trên tay hai vé xem phim, nói là hên nên nhặt được, lại có duyên gặp được hắn. Liêu Văn Kiệt gật đầu đồng ý, đi xem phim để kết thúc ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hình như cũng không tệ. Nhưng trăm tính vạn tính, không ngờ A Lệ lại thèm thuồng vẻ đẹp của hắn, lợi dụng sự tối tăm trong rạp chiếu phim để táy máy tay chân, thấy hăn không dám làm ầm lên thì gan càng lúc càng lớn, cuối cùng lại còn hôn hắn một cái. Sau khi xem phim xong, mặt mày A Lệ hơn hơt, Liêu Văn Kiệt thì tràn đầy cảm khái, con trai khi ra ngoài thì phải luôn cảnh giác, câu này đúng là không sai. Đến đây, kỳ nghỉ hoàn toàn kết thúc. Mấy ngày nay, Liêu Văn Giai vốn định trả đũa Châu Tinh Tinh, kết quả lại không thấy tunh tích đâu, tìm cũng không thấy, gọi điện thoại cũng không bắt máy, nhờ Cao Đạt Hoa chuyển lời cũng không thấy bóng dáng đâu. Không chỉ vậy, tìm Hà Mẫn nói chuyện điện thoại thâu đêm cũng hay bị cắt ngang giữa chừng. Rõ ràng, Châu Tinh Tinh đã chuẩn bị biến mất một thời gian rồi. ... Công ty. Sau một tháng trở lại làm việc, Liêu Văn Kiệt cảm thấy bầu không khí cứ kỳ kỳ, đồng nghiệp của hắn ai cũng rất lịch sự, cái xưng hô A Kiệt ban đầu của hắn bây giờ lại đổi thành anh Kiệt. Quái quái! "A Kiệt, cậu thu dọn đồ một lát, chờ lát nữa đi ra ngoài với tôi." Gần trưa, lãnh đạo quản lý Cao của Liêu Văn Kiệt đột ngột xuất hiện. "Quản lý Cao, có chuyện gì vậy?" "Đi ăn cơm trước đi, sau đó cùng tôi đến thăm khách hàng, thăm xong buổi chiều cho cậu nghỉ nửa ngày." "Quản lý Cao, tôi không biết thiết kế trang trí, cũng không biết gì nhiều về phong thủy..." "Không sao đâu, cậu đẹp trai như thế, có thể nâng cao hình ảnh của công ty chúng ta." Quản lý Cao sờ cái bụng bia, sau đó chỉ vào kiểu tóc Địa Trung Hải của mình, rất lợi hại, chỉ cách cường giả với khoảng cách một bước thôi. "Vâng, tôi sẽ thu dọn đồ đạc ngay bây giờ." Quản lí cao nói thật, nhưng Liêu Văn Kiệt dùng im lặng để chống đỡ, quyết định thu dọn nghỉ nửa ngày có lương này. Nhắc mới nhớ, khi nhận lương tháng trước, hắn hơi lơ mơ. Vì nhớ hắn nhớ mình nhậm chức từ tháng 5, quyết toán lại vào tháng 3, nên là công ty nợ hắn hai tháng lương. "A Kiệt, cậu nhìn nhận về cái môn học Phong Thủy này như thế nào?" Sau khi ăn trưa, quản lý Cao lái xe đến nhà khách hàng, Liêu Văn Kiệt ngồi ở ghế phụ, hai người trò chuyện, sau đó Quản lý Cao liền bắt đầu chủ đề Phong Thủy học. Thì dùng mắt để nhìn chứ sao, còn có thể nhìn thế nào nữa? Trong lòng Liêu Văn Kiệt nghĩ vậy, lắc đầu tỏ ý không hiểu, lúc trước có lật xem điển tịch của Đạo gia, trong đó cũng có rất nhiều học thuyết phong thủy, hắn đọc nhanh như gió không chú ý lắm. "Cậu không nói tôi cũng biết, 80% người cho rằng Phong Thủy là một trò mê tín, nghe thì cũng có lý nhưng thực ra là một trò lừa bịp không có cơ sở khoa học nào cả". "Uh, tôi không có." "Không sao, có thì cứ nói có, nói ra cũng không sao." Quản lý Cao nói: "Thứ mà thanh niên mấy cậu đang học ở trường là khoa học, nhưng khuôn khổ và cơ sở lý thuyết của Phong thủy, các lý luận như âm dương, ngũ hành, bát quái vâng vâng, chẳng lẽ không phải là khoa học à?" Thấy Liêu Văn Kiệt im lặng, Quản lý Cao tiếp tục: "Cái môn học Phong thủy này cũng có liên quan đến môi trường tự nhiên, tổ tiên của chúng tôi rất thông minh, cũng rất giỏi quan sát, hàng nghìn năm trước đã phát hiện ra được điều này, đúc kết và áp dụng nó vào trong thực tế đời sống..."