"Hai vị cảnh sát đến đúng lúc lắm, hai tên côn đồ này trộm đồ bị bắt được, lại còn định hành hung giết người, hai vị phải làm chủ cho tôi!" Đứng trên lầu hai, Điền Vĩ Cường cau mày nói, nhưng lại thầm kêu phiền phức rồi, tung tích của cuộn phim chỉ có Sử Lập Tiêu biết, làm sao cũng không thể để hắn bị cảnh sát bắt đi."
"Ăn trộm hành hung đương nhiên sẽ bị pháp luật trừng trị, anh Điền cứ yên tâm, cảnh sát đảo Hồng Kông sẽ không tha cho bất cứ kẻ xấu nào."
Ngô Lạc Thiến chĩa súng về phía A Uy: "Còn vị tiên sinh này, ông có liên quan đến một vụ án giết người, đi cùng chúng tôi!"
Cũng thật trùng hợp, chủ nhân của khẩu súng trong tay Ngô Lạc Thiến là A Uy, khi hắn giết Thoát Khổ Hải lại bị hai nữ cảnh sát này bắt gặp, sau một trận đánh nhau hắn bỏ chạy nhưng khẩu súng lại bị rớt lại hiện trường.
Riêng khẩu súng cảnh sát của hai người này đã bị cấp trên tạm giữ vì vụ án đang bị bất lợi.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ở chỗ của tao mà cũng muốn được voi đòi tiên, người đâu, đóng cửa cho ta."
Điền Vĩ Cường lạnh lùng nói, A Uy và Tang Cửu là cánh tay phải và cánh tay trái của anh ta, nhiều năm qua đã giúp anh ta làm làm không ít thủ đoạn ác ôn, bắt A Uy đi chẳng khác gì việc bọn họ lấy được cuộn phim cả.
Ầm ầm!
Lối vào chính của ngôi nhà lớn đã bị khóa, mấy tên tiểu đệ rút mấy thanh kiếm samurai trên tường ra, bao vây hai Sử Lập Tiêu và nữ cảnh sát và đại sứ lại.
Sắc mặt Ngô Lạc Thiến thay đổi: "Không được nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn."
"Buồn cười, súng của cô chỉ có mấy viên đạn mà anh em của tôi có mấy người đây?"
Điền Vĩ Cường cười lớn, giọng nói đầy u ám: "Giết hết cho tao, đứa nào mất mạng tao sẽ nuôi già trẻ lớn bé trong nhà đứa đó cả đơi, đứa nào bị thương tôi sẽ cho năm trăm nghìn tiền thuốc thang."
Có trọng thưởng ắt phải có dũng phu, nghe đến đây, hai mắt của đám tiểu đề đỏ lên hết.
Ngô Lạc Thiến cùng Morris hít sâu một hơi, sau đó kéo Sử Lập Tiêu lại: "Mau, đưa quả lựu đạn cho tôi!"
"Là giả, đại tỉ à."
"..." x2
Cùng lúc đó, trên lầu hai còn có Liêu Văn Giai, lúc trước cảm thấy Ngô Lạc Thiến rất quen, nhưng bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra cô chính là nữ chính trong phim [Nữ cảnh sát hoàng gia].
"Tên A Tinh khốn kiếp, tôi có thù oán gì với anh à, sao lại giới thiệu một vị tráng sĩ cho tôi..."
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Những kẻ liều mạng tay cầm đao võ sĩ càng lúc càng đến gần, Ngô Lạc Thiến không thể làm gì khác, đành phải nổ súng.
Bốn phát súng này chủ yếu dùng để uy hiếp và chế ngự đối phương, thế nên chỉ nhắm vào bắp chân. Chỉ tiếc là hiệu quả của những phát súng này không được tốt, không những không ngăn chặn được khí thế của đối phương mà còn bắn hết cả đạn, khiến nhóm côn đồ càng thêm điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, đại sảnh lập tức biến thành một cuộc chiến vũ lực tàn khốc, Ngô Lạc Thiến và Morris chia nhau hành động, tay không tấc sắt đánh với hơn hai mươi người.
Quá trình chiến đấu vô cùng nguy hiểm, bóng kiếm ánh đao thỉnh thoảng lại sượt qua người, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể bỏ mạng tại đây luôn.
Nhưng khi màn hình chuyển đến phía Sử Lập Tiêu thì lại là một phong cách khác hoàn toàn.
Anh chàng này bị ba tên đàn em đuổi theo, dùng súng giả và lựu đạn giả như vũ khí để ném, khung cảnh bên trong đại sảnh vô cùng hỗn loạn.
Anh ta chạy từ tầng một lên tầng hai, rút một thanh đao võ sĩ trên tường ra. Trong tay có vũ khí sắc bén thì lá gan cũng lớn hơn một chút, khua đao loạn xạ đổi khách thành chủ, đang từ người bị đuổi đánh trở thành người đuổi đánh người khác.
Nhưng khi ba đàn em kia cũng nhao nhao rút những thanh đao trên tường ra thì tình thế truy đuổi lại quay trở lại trạng thái ban đầu.
"Hai người các anh tốt nhất là cứ ngồi yên đừng động đậy, nếu không thì các người cũng lĩnh đủ đấy!"
Tang Cửu để lại một câu uy hiếp, sau đó cử người ở lại giám sát chặt chẽ Liêu Văn Kiệt và quản lý Cao, sau đó bước nhanh về phía lão đại Điền Vĩ Cường nhà mình.
Hơn hai mươi tên đàn em trong đại sảnh cũng không dễ dàng gì. Mặc dù người nào cũng cầm hung khí nhưng vẫn không phải là đối thủ của hai vị nữ cảnh sát. A Uy cũng phải tham gia vào trận chiến, bây giờ đang đối đầu với Morris.
Bên người Điền Vĩ Cường chỉ còn hai tên đàn em, Tang Cửu lo lắng cho sự an toàn của anh ta. Còn về Liêu Văn Kiệt và quản lý Cao...
Không phải Tang Cửu xem thường hai người bọn họ, mà là thực sự không để vào mắt. Một tên mặt trắng yếu đuối, một tên thì gan thỏ đế, thấy dao là đã run lên bần bật, làm sao có thể gây ra chuyện gì cơ chứ.
"Cứu với, giết người!!!"
Sử Lập Tiêu bị người đuổi chém, từ xa đã nhìn thấy Liêu Văn Kiệt và quản lý Cao ngồi trên ghế salon, lại nhìn hai tên đàn em đứng bên cạnh tay không tấc sắt thì hai mắt lập tức phát sáng.
Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của anh ta thì hai người Liêu Văn Kiệt nếu không phải là tay chân của Điền Vĩ Cường thì chính là khách hàng quan trọng của anh ta, nếu không thì Điền Vĩ Cường cũng sẽ không phải cử người bảo vệ họ như vậy.
Bắt cóc con tin, đưa Tán Lợi Thống đi, thành công trốn thoát.
(Tên ba người này là tên ba loại thuốc. Sử Lập Tiêu= Strepsils, viên ngậm trị đau họng. Tán Lợi Thống = Saridon, thuốc trị đau đầu. Thoát Khổ Hải= Tokuhon, thuốc xoa bóp giảm đau vai gáy. )