Chương 21

Ở Tinh Tế Cọ Ăn Cọ Uống, Siêu Thích Ý

Kim Quán Quán 17-06-2025 22:15:33

Cùng lúc đó, đội của Lý Niệm Chu vừa rút lui thành công và đang kiểm kê thiệt hại. Những chiếc cơ giáp cao hàng chục mét do trường học cung cấp, nếu không muốn bị lộ vị trí, chỉ có thể thu hồi lại để ẩn nấp. Khổng Tường Thành đứng trên một nhánh cây, vừa hái quả dại vừa ăn, hỏi: "Sao rồi? Còn đánh được không?" Mấy nam sinh ở dưới đất kiểm tra, mặt mày ủ rũ nói: "Còn lại vài quả đạn pháo thôi." Trong trận chiến giữa cơ giáp với cơ giáp, nếu có bộ binh xung quanh thì còn đỡ, nhưng đối thủ lần này chủ lực toàn cơ giáp, mà đội của họ chỉ có vài chiếc yểm trợ cho đồng đội rút lui, cũng không có hỗ trợ gì thêm. Một khi đạn pháo không bắn trúng đối phương, thất bại là điều khó tránh. "Cả hai bên đều dùng cơ giáp tiêu chuẩn, giống như lấy thương đấu khiên cùng cấp, chúng ta có thể tự động nhắm bắn, họ cũng có thể phản ứng kịp thời, vô ích thôi." "Haizz, năng lượng cũng sắp cạn rồi, không có tiếp viện thật sao?" "Họ còn bắn chuẩn hơn chúng ta một chút, lần sau đừng bắn lung tung nữa." "Giờ phải làm sao?" Lý Niệm Chu nhìn vào quang não: "Xem bản đồ, tiếp viện đang đến." Khổng Tường Thành thò đầu từ trên cây xuống: "Đi đón sao?" "Tiếp viện có đồ ăn không? Chẳng lẽ bắt chúng ta vừa chiến đấu vừa sinh tồn nơi hoang dã sao?" Lý Niệm Chu đóng bản đồ, nhíu mày: "Khó nói lắm." Một nam sinh đồng tình nói: "Đúng vậy!" "Chúng ta đang bị theo dõi đấy, nhỡ đâu tiếp viện chưa đến nơi đã bị đối thủ cướp mất thì sao?" Người bên cạnh xôn xao bàn tán: "Đối thủ mạnh quá, suýt nữa thì bị đè bẹp dí, chắc là đàn anh đàn chị rồi." "Nhưng cơ giáp đều ở trong tay chúng ta, không đi đón lỡ bị cướp mất thì sao?" "Có xem được đường tiếp viện của đối thủ không? Hay là đi quấy rối họ?" "Tôi chỉ muốn biết, ai đưa đồ tiếp viện vậy? Huấn luyện viên hay học sinh?" Lý Niệm Chu gõ liên tục vào màn hình, vậy mà thật sự tìm ra thông tin. Nhìn tình hình chi tiết trên bản đồ, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Là đồng cấp sinh, tuyến đường do hệ chỉ huy bên cạnh lên kế hoạch." "Thế thì xong rồi!" Đội cơ giáp chán nản: "Thế này thì đánh đấm kiểu gì nữa!" "Tôi thấy chúng ta vẫn nên đi đón đi. Không thì nguy to." "Có liên lạc được bên chỉ huy không? Bảo họ đoán xem đường tiếp viện của đối thủ thế nào. Chúng ta cử đội đi quấy rối." Lý Niệm Chu xem đi xem lại, một lúc sau mới chắc chắn nói: "Không được, chỉ có thể đợi họ gửi tin nhắn thôi." "Ôi trời ơi, đau đầu quá!" "Giờ làm thế nào?" Lý Niệm Chu vỗ tay đứng dậy: "Chia đội. Khổng Tường Thành, cậu dẫn người đi quấy rối đối thủ cùng tôi, mấy người còn lại đi đón tiếp viện." Khổng Tường Thành chộp lấy mấy quả dại nhảy xuống, chia cho mọi người, nói: "Được thôi!" "Mấy cậu đi đón tiếp viện cẩn thận đấy nhé. Nhớ rằng, các cậu là hy vọng của cả đội." Lý Niệm Chu: "Cơ giáp không quan trọng, chủ yếu là năng lượng và đạn pháo của đội tiếp viện." Khổng Tường Thành: "Chúng ta có thể lật kèo hay không, trông chờ vào các cậu đấy!" Mọi người chia nhau nút không gian: "Đã biết." "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." "Hy vọng trong đó có đồ ăn, tôi không muốn gặm quả dại nữa, chua quá!" "Tôi chỉ muốn biết, có phải tất cả các khoa đều tham gia không? Vậy thì ai lo đồ ăn?" "Năng lượng của cậu hơi thiếu đấy, tự chú ý nhé." "Cho bên cậu thêm hai quả đạn pháo nữa nha?"... Sau khi chia nhau số vật tư còn lại, đội cơ giáp phân làm hai nhóm, lao về hướng đội tiếp viện. Để không bị lộ vị trí và tiết kiệm năng lượng, họ chạy bộ: "Phải nói là, bản đồ diễn tập này rộng thật đấy?" "Rất chân thực, đạn pháo bắn ra còn hiện vòng đỏ biểu thị phạm vi sát thương." "Tiếc là không bắn trúng phát nào..." "Kém quá, kém quá, đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào cơ giáp thật sự, cảm giác khác xa tưởng tượng." "Nói thế nào nhỉ... không dễ điều khiển như trong thực tế ảo đâu." "Dùng nhiều là thái dương giật giật liên hồi." Mấy người vừa nhỏ giọng nói chuyện vừa nhanh chóng vượt qua các loại bụi cây chướng ngại. Bộ đồ tác chiến ôm sát cơ thể, cơ bắp lộ rõ, động tác nhanh nhẹn như báo săn trên núi. Bên kia, lớp hậu cần 1 mơ hồ nhận được mệnh lệnh vận chuyển vật tư thì đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn phải đi đến địa điểm chỉ định dưới tiếng cảnh báo liên tục. Họ khua khua chiếc cuốc nhỏ, được vài lớp khác bảo vệ, chậm rì rì đẩy xe vật tư đi tới. Nhìn khẩu súng trước ngực của hệ trinh sát, mọi người lớp hậu cần 1 cảm thấy cuốc nhỏ của mình thật xấu hỗ. "Có hơi quá đáng không... lúc trước không nhìn thấy thì thôi, giờ thì ngay trước mặt luôn." "Nói thật, giờ chuyển ngành còn kịp không?" "Không kịp nữa rồi! Dễ gì mà chuyển ngành được, trừ khi thành tích của cậu siêu tốt, chủ nhiệm và giáo viên của khoa khác sẵn lòng nhận, nếu không thì thôi." "Phiền phức lắm, nghe nói còn không bằng nghỉ học thi lại." "Thảm quá, thật sự là quá thảm mà... !" "Tại sao người ta được dùng vũ khí hạng nặng, còn chúng ta phải chơi với bùn đất thế này." Mọi người nhăn nhó mặt mày, nhìn chằm chằm các bạn học xung quanh như hổ rình mồi. Một nam sinh lớp trinh sát 3 ôm chặt súng trong tay: "Mấy cậu nhìn gì thế hả?" "Không được cướp đồng minh đâu đấy." Lớp hậu cần 1 mắt long lanh: "Chúng tôi chỉ nhìn thôi mà." "Cùng lắm thì sờ một chút." Trinh sát 3: "Có gì đâu mà sờ! Lúc hết đạn thì chỉ có thể vác súng không thôi, hậu cần của các cậu vui hơn nhiều." Hậu cần 1: "Có gì mà vui đâu, các cậu thấy quân địch chưa?" Trinh sát 3 cảnh giác nhìn xung quanh: "Vẫn chưa thấy ai..." "Nhưng theo thông tin của hệ chỉ huy, chuyến này nguy hiểm!" "Nguy hiểm cái gì mà nguy hiểm?" Đội hậu cần 1 chưa kịp nói xong, cũng chưa kịp nghĩ đến chuyện gì, mấy quả đạn pháo đã nổ ngay trước mặt, khiến họ choáng váng. "Á" "Xong rồi, bị loại rồi." "Mẹ nó... Biết ngay mà." Giữa thao trường xanh mướt, đội cướp hàng bất ngờ xuất hiện và giao chiến với đội vận chuyển. So với đối phương được huấn luyện bài bản, đội tân sinh đầu đầy dấu chấm hỏi khó tránh khỏi luống cuống tay chân: "Đạn dược sao bay xa thế, có khoa học không vậy?" "Lùi lại, lùi lại!" "Á! Phạm vi vụ nổ này không khoa học. Sao mà rộng thế." "Đừng chen tôi. Vào tầm bắn rồi, xong đời, xong đời." "Mẹ nó, Súng M784 mạnh vậy sao?" "Về nhà phải học thuộc lòng tài liệu về vũ khí nóng hiện đại mới được." "Á, tôi chết rồi!" "Pháo, pháo! Lại có pháo kìa."