Chương 35

Ở Tinh Tế Cọ Ăn Cọ Uống, Siêu Thích Ý

Kim Quán Quán 17-06-2025 22:15:32

"Trời ơi, trời ơi! Mau xem bên kia kìa." "Thắng rồi, đại thần thắng rồi!" "Đại thần nào cơ? Chúng ta có cần phải chạy không?" "Trì Nguyệt thắng! Ngầu quá đáng luôn." "Ặc... Khủng bố vậy, tuyển thủ giải đấu nổi tiếng cũng không đánh lại cô ấy, vậy việc chúng ta thua trong chớp mắt cũng là chuyện thường thôi, đúng không?" "Ngay bây giờ tôi muốn biết, người ngầu vậy sao lại lọt vào lớp chúng ta nhỉ..." Nghe tiếng kinh hô không ngớt của đám tân sinh, tất cả những người có mặt, ai nấy đều không kìm được sự tò mò mà nhìn sang. Đây là tân sinh đấu tay đôi với tân binh xuất sắc nhất giải đấu liên trường năm ngoái đấy. Có thể nói, một tay cơ giáp xuất chúng như Tần Ngật, chỉ tung hoành trong giới chuyên nghiệp, người ngoài không thể so sánh được. Chẳng lẽ hôm nay, họ sẽ được chứng kiến khoảnh khắc kỳ tích sao? Dù nhiều tân sinh vì hóng hớt mà sơ hở thò đầu ra, Lâm Sơn Hà cũng không có tâm trạng nhắm bắn, mà là cười khẩy nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Ngật, mỉa mai nhưng đầy tự hào nói: "Mấy đứa đang nói nhảm gì vậy!" "Tần ca sao có thể thua được." Lời còn chưa dứt, mắt anh ta đã đờ ra, nhìn chằm chằm vào người đang nằm dưới chân cô gái nhỏ bé kia. Thân hình quen thuộc đó, bộ đồ tác chiến đó, khuôn mặt đẹp trai đó. Đồng tử Lâm Sơn Hà co rút. Mẹ kiếp! Anh ta có phải hít phải khí gây ảo giác không? Sao bản thân lại thấy cảnh tượng quái dị này. Tần Ngật là thiên tài top đầu trong giải đấu nổi tiếng, đừng nói là so với những người trong trường. Đây chỉ là một buổi diễn tập nhẹ nhàng thôi, sao lại đột nhiên thành thảm họa, trực tiếp gục ngã ở đây. Nếu anh ta không nhìn nhầm, Tần Ngật còn là bị đánh bất tỉnh. Mười ngón tay Lâm Sơn Hà siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khiến viên đạn trong tay kêu "lạch cạch, lạch cạch". Và anh ta lập tức nổi cơn thịnh nộ. Lâm Sơn Hà không tin có ai trong trận diễn tập này có thể đánh bại Tần Ngật. Dù Tần Ngật không trang bị cơ giáp, chuyện này cũng không nên xảy ra. Cả vũ trụ đều biết, đội cơ giáp là nơi tập trung những quân nhân tinh nhuệ nhất. Không nói đến tinh thần lực mạnh mẽ kiên cường của họ, chỉ riêng việc huấn luyện thôi cũng vô cùng khắc nghiệt, họ hoàn toàn có thể nghiền nát nhiều binh lính bình thường cùng một lúc. Trong tình huống ngay từ đầu thực lực đã không công bằng, Lâm Sơn Hà bỏ qua sự thật hiển nhiên này, tức giận như sư tử xù lông: "Rốt cuộc cô đã làm gì? Tân sinh, cô có mang hàng cấm không?" Cùng lúc đó, anh ta ném súng, nắm đấm lao thẳng về phía Trì Nguyệt. Nhìn vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng của anh ta, như thể muốn xé xác cô ra. Những học viên năm hai khác cũng ngạc nhiên, cảm thấy chỉ một thoáng không để ý, sao trận chiến lại kết thúc rồi? Hơn nữa người thua lại là bên mình. Dù không thể tin được, nhưng họ không bốc đồng như Lâm Sơn Hà, ai nấy đều cố trấn tĩnh. "Bình tĩnh đi! Nếu cô gái kia dùng hàng cấm, hệ thống đã cảnh báo rồi, huấn luyện viên cũng đã đến bắt người." Vi Thấm Nhàn muốn khuyên can, nhưng cô vừa mở miệng, Lâm Sơn Hà đã lao ra như chó điên. Hết cách, cô ta chỉ có thể lo cho đồng đội khác. Gió nhẹ thổi, hai bên tại hiện trường duy trì sự cân bằng kỳ lạ, chỉ có tiếng đánh nhau từng quyền, từng quyền của Trì Nguyệt và Lâm Sơn Hà vang lên. Những học viên năm hai còn sống bị tân sinh vây quanh, không khí đã có chút thay đổi so với trước. "Bây giờ, làm sao đây?" "Chết tiệt, tiến sâu quá rồi, không còn đường rút lui." "Bọn tân sinh lúc đầu dùng cách đánh này, nhìn là biết chúng không tự tin vào vũ lực của mình, ai mà biết bọn này còn cất giấu 'vũ khí' bí mật như vậy." "Có nên rút không?" Họ nhìn về phía Vi Thấm Nhàn, người có thành tích tốt nhất còn lại, đôi mắt cô ta hơi lóe lên, đặc biệt chú ý đến trận đánh nhau giữa Lâm Sơn Hà và Trì Nguyệt. Hiện tại, họ không chỉ phải đối phó với đám tân sinh đầy khí thế, mà còn phải đối mặt với một cao thủ có thể đấu tay đôi với họ. Đừng hỏi đối phương đã thắng Tần Ngật như thế nào, Tần Ngật nằm đó, đối phương còn đứng là sự thật. Họ buộc phải cân nhắc yếu tố này vào hành động tiếp theo, nên bị đám tân sinh dai như đỉa cầm chân. Những phiền toái nhỏ trước đây dần biến thành sợi dây trói buộc, và điều này trở nên chí mạng khi họ phải đối đầu với một kẻ địch có thể mạnh hơn mình. Tân sinh người đông, vây thành một vòng tròn, cùng nhìn về một hướng, mắt sáng rỡ, ghé tai nhau lẩm bẩm. "Nhìn xem tôi phát hiện ra gì này!" "Hả? Học trưởng Tần hình như bất tỉnh rồi kìa? Vậy chúng ta có thể... ha ha." "Trì Nguyệt từ nay là tổ tông của tôi! Ai dám hỗn láo tôi đấm chết hắn!" "Oa... ước mơ của tôi thành hiện thực rồi sao?" "Đừng có đê tiện thế! Làm như chúng ta muốn làm chuyện xấu gì ấy, rõ ràng mọi người chỉ muốn ngắm nhan sắc top mười bảng xếp hạng thôi mà." "Tôi chỉ có hai chữ muốn nói - Quá đỉnh!" Trì Nguyệt bị Lâm Sơn Hà cuốn lấy. Đối phương hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, chỉ tấn công mãnh liệt. Họ giao đấu kịch liệt, Lâm Sơn Hà tung một cú đá sắc bén, làm lá cây bay tán loạn. Trì Nguyệt mặt không đổi sắc đỡ đòn, dù nắm đấm khổng lồ của đối phương đấm vào cánh tay trắng nõn của mình, cô cũng chỉ cố gắng khống chế kẻ đang làm loạn. Trong mắt Trì Nguyệt, Lâm Sơn Hà bây giờ như một đứa trẻ hư hỏng mất kiểm soát, nghịch ngợm và phá hoại mọi thứ xung quanh, hoàn toàn không quan tâm. Bên kia, Trương Trạch Viên ôm một đống vũ khí, chậm rãi tiến đến. Hắn cẩn thận ló đầu ra sau thân cây, thấy một đám tân sinh đang ngồi xổm vây quanh bụi cây thấp bé. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, thấy một đôi chân dài thò ra, hình như còn có người nằm đó. Nhìn kỹ lại, Trương Trạch Viên không nhịn được hét lên: "Má ơi! Các cậu biến thái vậy?" Nếu không phải những thân hình quen thuộc, mặc cùng bộ đồ tác chiến, Trương Trạch Viên mém xíu không nhận ra họ. Hắn hoàn hồn, ném đống vũ khí trong tay về phía đồng đội: "Đừng rảnh rỗi nữa! Chia đồ ra đi." Tiếng hét lớn này thu hút sự chú ý của nhóm năm hai bên kia. Vừa nhìn lại, sắc mặt họ lập tức thay đổi, ngay cả Vi Thấm Nhàn cũng không vui: "Mấy người làm vậy quá đáng rồi đấy!" Nơi này có phải bị nguyền rủa không vậy? Hay đám tân sinh này có độc. Chỉ cần không để ý một chút là lại xảy ra chuyện khó chấp nhận. "Mẹ kiếp! Biến thái quá!" "Xong rồi, trinh tiết của Tần ca không còn. Anh ấy mà tỉnh, chúng ta có bị đánh chết không." "Huhu... Tần ca! Tôi xin lỗi anh." "Tiêu rồi! Hủy diệt đi, cái đám hỗn láo này." "Bọn bây có biết trên chiến trường có tội báng bổ thi thể không?" Thấy mấy học viên năm hai lao đến, đám tân sinh lập tức tản ra, miệng vẫn không quên nói: "Tụi tôi chỉ ngắm thôi, có làm gì đâu, đã chạm vào đâu? Mấy người đừng làm như vợ mình bị sờ tay thế." "Đúng đó, đúng đó, tất cả đều là quân nhân, ngày thường va chạm là chuyện bình thường. Hơn nữa tụi tôi có sờ đâu." Một học viên năm hai tức giận đáp: "Nói bậy! Tôi vừa thấy mấy cậu sờ mặt anh ấy!" Đám tân sinh: "Anh mới là vu khống! Tôi chỉ lau mặt cho anh ta thôi, không thì sao biết đó có phải là tân binh giải đấu nổi tiếng thật hay là hàng giả." "Mấy người đã làm bọn tôi sợ muốn chết, tôi đòi tiền bồi thường tinh thần không được à?" "Đáng đời! Cái này gọi là phong thủy luân chuyển, ha ha!" "Bọn họ đang nóng giận kìa, oa! Thì ra đàn anh đàn chị cũng có lúc lộ ra vẻ mặt này!"