Chương 39

Ở Tinh Tế Cọ Ăn Cọ Uống, Siêu Thích Ý

Kim Quán Quán 17-06-2025 22:15:32

Người của hai bên yên lặng đối diện nhau, rất nhanh sau đó vài học sinh không hài lòng với tài nguyên của mình đứng dậy. Có người khởi đầu, những người có trang bị tương đối dồi dào cũng xem xét những thứ mà mọi người đem ra để trao đổi, họ vô thức di chuyển bước chân, biết đâu trong đó có những thứ mình muốn hơn. "À..." Đây là việc mà Ngô Quảng Tri không ngờ tới. Khi họ vừa mới đến gần nơi giao tranh, chỉ nhìn thấy đội hình hỗn loạn với những chiếc xe đẩy tay bị bỏ lại trên đường và những "thi thể" nằm rải rác xung quanh. Sau đó khi nhìn kỹ hơn, họ thấy học viên năm hai đang tàn sát tân sinh, nếu muốn trấn áp chuyện này nhanh nhất, còn có lựa chọn nào tốt hơn việc điều khiển cơ giáp xử lý? Không cần suy nghĩ, những đồng đội đi cùng Ngô Quảng Tri lập tức điều khiển cơ giáp tiến lên hỗ trợ. Sự thật chứng minh, cơ giáp không hổ danh là vũ khí mạnh nhất, phát minh vĩ đại nhất, tất cả tân sinh còn sống đều được bảo vệ an toàn. Trương Trạch Viên mở to mắt: "Các cậu muốn đi hộ tống những thùng vật tư kia sao?" Chu Khuê Lâm hỏi: "Điểm cuối ở đâu? Lớp nào tiếp nhận vậy?" Ngô Quảng Tri có vẻ do dự, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm, chắc vậy?" "Thông báo từ hệ chỉ huy chỉ có lộ trình trên bản đồ, chứ không nói lớp nào tiếp nhận cuối cùng." Ngô Quảng Tri vừa suy đoán vừa lẩm bẩm: "Có lẽ gần đến nơi mới gọi lớp đó đến nhận?" Thông tin của hai bên khác nhau, điều này Chu Khuê Lâm đã biết từ trước, cô bình tĩnh nói: "Ồ... chỉ huy à..." Nhắc đến đây, Ngô Quảng Tri hơi nhíu mày, có vẻ không vui, hắn nhỏ giọng phàn nàn: "Không biết mấy người đó có đáng tin không, đừng có dẫn chúng ta vào chỗ chết." Hắn thở dài: "Chúng tôi bên hệ cơ giáp còn có thể tự mình ra tay, mấy người chỉ huy đó thì làm được gì? So nhân khí hay tài hoa? Sao tôi càng nhìn thấy bộ dạng hi hi ha ha, thủ đoạn gian dối thường ngày của họ, càng thấy bất an và không trông chờ nỗi." Đây đều là những chuyện mà họ không biết. Chu Khuê Lâm khẽ nhíu mày, lớp hậu cần 8 đều là tự mình lựa chọn, không có cảm xúc gì về chuyện này, nhưng thấy đối phương có vẻ không hài lòng, cô ấy vẫn chuẩn bị khuyên vài câu. "Haiz..." Ngô Quảng Tri nghiêng đầu nhìn đội vận chuyển đã bị giảm bớt nhân lực, xúc động nói,"Với cái hướng đi như hiện tại, ai nhìn mà không lắc đầu chứ." Chu Khuê Lâm há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Ngô Quảng Tri liếc nhìn mấy học viên năm hai nằm bất động, đột nhiên tiến đến gần Trì Nguyệt và những người khác, hắn nhăn mặt hạ thấp giọng: "Các cậu nói xem... chúng ta có nên tự quyết định không?" "Hả?" Cả bốn người đều nhìn Ngô Quảng Tri với ánh mắt sáng ngời, như thể đặt hết hy vọng vào những lời tiếp theo của cậu ta. Nghỉ ngơi lâu như vậy, Trương Đình Thái đã hồi phục, không nói là tinh thần sảng khoái ngay lập tức, nhưng những chuyện không ngừng xảy ra trên đường đi vẫn khiến hắn tò mò. Ngô Quảng Tri hơi khó xử nghiêng người, tiếp tục thì thầm: "Các cậu xem... nhiều người tấn công chỗ này như vậy, chứng tỏ tuyến đường đã bị lộ từ lâu, vậy nửa đoạn sau còn an toàn không? Hơn nữa chúng ta còn không biết vòng nào gặp vấn đề, vậy chi bằng chúng ta chọn đường khác." "Đừng nói đến mấy chỉ huy ba xạo đó ở xa tít mù khơi, lại giao tiếp bất tiện, căn bản không thể kịp thời thảo luận ra lệnh gì!" Ngô Quảng Tri tiếp tục lẩm bẩm: "Lỡ đâu bên họ tự dưng bị người ta úp sọt thì sao." Mọi người nhìn nhau, Chu Khuê Lâm gật đầu trước: "Được." "Chỗ này vừa nãy náo nhiệt như vậy, giờ quyết định xong thì đi nhanh thôi! Chuyện khác có thể bàn trên đường." Trương Trạch Viên nghĩ nghĩ, gãi cằm đồng ý: "Cũng có lý." Trương Đình Thái không biết từ lúc nào đã đứng dậy, hắn cao lớn vạm vỡ, vừa trải qua chiến đấu nên trên người còn vương mùi khói thuốc súng, khí chất điên cuồng và nặng nề hỗn tạp, khiến cô gái mắt to thuần khiết bên cạnh trông như một đứa trẻ lạc loài. Nghe được câu trả lời vừa ý, Ngô Quảng Tri không nhịn được lộ ra vài phần ý cười. Hắn chính là muốn kéo cái lớp 8 đột nhiên xuất hiện này lên thuyền! Đừng hỏi vì sao, chỉ cần đều là học sinh năm nhất, thì là người một nhà. Đội vận chuyển hiện tại quá thiếu nhân lực, kéo cái lớp có thể vừa đi vừa cướp trang bị cho mình vào, quả là lựa chọn không thể tốt hơn. Gian hàng giao dịch tạm thời quá đơn sơ, may mà mọi người đều có nhân phẩm tốt, cơ bản đều rộng rãi hào phóng, không có ai tính toán chi li. Vì thế mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, trước khi quyết định lên đường, đồ đạc của họ đã được thu xếp xong xuôi, sau khi tản ra, ai nấy đều rất hài lòng với trang bị hiện tại của mình.