"Á... Ngại quá, ngại quá."
Trương Trạch Viên cười ngây ngô, vội vàng tiến lên giúp Trương Đình Thái phủi bụi trên người.
Bàn tay to như cánh quạt vỗ bốp bốp vài cái, đánh đến nửa người Trương Đình Thái tê dại.
Nếu không phải Trương Đình Thái vẫn trừng mắt nhìn, biểu cảm trên mặt Trương Trạch Viên lại quá thành khẩn, thì hắn đã nghi ngờ rằng cậu ta cố ý.
"Không cần." Trương Đình Thái mặt đen lại, đẩy tay cậu ta ra, tự mình phủi tóc và cổ áo.
Trương Trạch Viên ngồi xổm xuống theo, chen chúc thân thiết hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Trương Đình Thái vốn không phải người hiền lành gì, càng đừng nói vừa rồi suýt bị người này sỉ nhục, hắn trực tiếp trợn mắt, cười lạnh nói: "Cậu nghĩ sao?"
Hắn không ngờ Trương Trạch Viên lại thật sự nghiêng người, nghiêm túc đánh giá hắn, cuối cùng còn tỏ vẻ do dự lắc đầu: "Tôi không biết."
Trương Đình Thái ôm chân định phun cho cậu ta một ngụm, thì thấy Trương Trạch Viên thở hổn hển một hơi lớn, quay lại nhìn hắn cẩn thận nói: "Nhìn... còn khá tốt nhỉ?"
Thân thể rắn chắc, ánh mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn, trong mắt Trương Trạch Viên thì không thể tốt hơn, không giống thiếu niên ở tinh cầu C-X350, phần lớn đều suy dinh dưỡng.
Trương Đình Thái không biết hai người đang nói chuyện kiểu trống đánh xuôi kèn thổi ngược, tức giận đến suýt ngã ngửa, hắn trừng mắt nhìn Trương Trạch Viên, suýt chút nữa xắn tay áo lên.
Hắn đánh không lại Trì đại thần và các đàn anh đàn chị, chẳng lẽ lại không đánh được cậu bạn học nghèo đặc chiêu sinh từ tinh hệ xa xôi này sao?
Từ khi Trì Nguyệt nổi tiếng toàn lớp, mọi người đã sớm đào ra những thông tin ít ỏi về cô, ví dụ như tinh cầu C-X350, ví dụ như Trương Trạch Viên và Trì Nguyệt đến từ cùng một nơi, nghe nói số báo danh thi cũng sát nhau.
Học sinh lớp 8 bị sức mạnh của Trì Nguyệt làm kinh ngạc, nên dù Trương Trạch Viên không làm gì sai, cũng bị mọi người thất vọng, ngầm bị người ta chế giễu là kẻ ôm đùi.
Trương Đình Thái tuy khinh thường những lời này, nhưng không có nghĩa là hắn chưa từng nghe, kết quả quay đầu lại thấy một gương mặt thật thà chất phác, trong mắt còn tràn đầy chân thành, khiến Trương Đình Thái nghẹn đến suýt không thở được.
Đúng lúc này, từ xa bỗng nhiên truyền đến một trận quỷ khóc sói gào: "Tôi tìm thấy đội trưởng rồi!"
"Ở đâu? Đội trưởng sao không nói gì vậy?"
"Đội trưởng! Sao anh nằm đây? Ơ, chết rồi à? Ôi, đội trưởng anh chết thảm quá! Thảo nào lâu rồi không nghe thấy tiếng anh nổi giận, còn tưởng anh sửa tính, làm tôi giật cả mình."
"Ha ha đội trưởng đừng trừng mắt, chính anh còn lật thuyền. Mọi người ơi! Hay là chúng ta trốn đi. Bảo toàn lực lượng còn lại của tiểu đội, trông cậy vào chúng ta đó."
"Có lý! Chúng ta còn có thể về báo tin, bảo họ cảnh giác."
"Mấy người nằm trên đất đừng nhìn nữa, đánh không lại thì là không lại, nắm đấm tôi có cứng cỡ nào cũng vô dụng, đối phương chắc chắn dùng quyền sắt vô địch!"
"Ủa? Không đúng! Mấy người bên này sao không ngất, là tiểu ma vương nương tay sao?"
Đừng hỏi tại sao bọn họ lại chạy nhanh như vậy, họ chỉ đang cố gắng thoát khỏi móng vuốt của tiểu ma vương chuyên hạ gục người khác này.
Thực tế, những đồng đội chạy chậm đều bị hiến tế cả rồi.
Trước đó, đám học viên năm hai chạy loạn, cũng là để tìm cách xoay chuyển tình thế.
Hiện tại họ thấy người nằm trên đất càng lúc càng nhiều, đội trưởng cũng không biết bị lật thuyền từ khi nào, họ lập tức tỉnh táo lại, dù sao cũng chỉ có một sự lựa chọn là nhanh chạy trốn đi!
Vật tư dù tốt, cũng không quan trọng bằng mạng chó và thông tin này.
Dù sao không đoạt được vật tư, vẫn có thể đi cướp trang bị của năm nhất mà!
Phần lớn người của họ đã nằm hết cả rồi, thành tích diễn tập lần này chắc chắn thảm không nỡ nhìn, tuy nhiên thông tin truyền về, có thể giúp chỉ huy bên mình chuẩn bị trước, giảm bớt tổn thất không cần thiết.
Nhưng mà, muộn rồi!
Một người muốn chạy là chạy được ngay, đội tạm thời hợp tác cũng có thể nói tan là tan, nhưng đội năm hai này, dù không phải là kiểu trải quan muôn vàng khó khăn, thử thách cùng nhau, cũng là quan hệ hợp tác lâu dài.
Hiện tại không có đội trưởng chỉ huy, mỗi người một ý, lại ngại tình cảm cũ không nỡ bỏ rơi đồng đội mà chạy, nên hành động mới dây dưa do dự.
Đến khi nhận ra tình hình quá thảm, chuẩn bị bàn đường lui thì đã không còn mấy người "sống sót".
"Má ơi? Đây là con cá mập vô tình gì vậy, ra tay nhanh quá."
"Chạy, chạy, đừng đứng yên. Tản ra!"
"Chúc may mắn!"
Thấy cảnh này, các huấn luyện viên trong hội trường đầu đã tê rần: "Con bé này... kết quả kiểm tra sức mạnh của nó là bao nhiêu?"
"Học sinh đặc tuyển, còn chưa kiểm tra."
"Ôi trời! Tức chết mất, hiếm lắm mới xuất hiện một thiên tài như vậy, lại thiếu mất một chân quan trọng nhất, nếu không đội cơ giáp của trường ta năm nay sẽ đẹp cỡ nào! Cho học viện cơ giáp bên cạnh và người dân Liên Bang thấy, chúng ta không chỉ có kỹ sư cơ giáp giỏi, mà còn đào tạo được nhân tài chiến đấu hàng đầu!"
"Như bây giờ cũng tốt, có lẽ trường ta năm nay sẽ có thêm một Lâm thiếu tướng thứ hai."
"Từ từ đã, cứ bắt đầu từ binh lính bình thường thôi."
"Đúng rồi! Nghe nói con bé là học sinh đặc tuyển, diễn tập về nhớ bồi dưỡng ý thức cận chiến cho nó nhé! Đừng lúc nào cũng xông lên đánh tay không, cái đó chỉ phù hợp với tình huống này thôi, nếu có thêm vũ khí hiện đại, nhiều khi lại phản tác dụng."
"So sánh một tân sinh với Lâm thiếu tướng công huân đầy mình, không hay lắm đâu?"
"Haiz... đám năm hai tuy có cố gắng, nhưng vẫn thiếu gì đó, giống cái vỏ mà không có hồn."
"Đội này ai dẫn? Lớp nào? Cứ cà lơ phất phơ như vậy."
"Áp lực lớn mà... công cụ thiết bị quen thuộc gì cũng không có, chỉ có thể dùng miệng lưỡi thôi, mấy ông già như ông thì không hiểu đâu."
"Lúc đầu tôi còn định nói, năm hai còn non lắm! Mới khai giảng mà. Nhưng giờ nhìn đám tân sinh bên cạnh, tôi chỉ muốn nói, đám nhóc con đó về đây chờ tôi!"
Mấy học viên năm hai còn lại muốn chạy, nhưng nhóm Trì Nguyệt chắc chắn không để họ trốn, nếu không đối phương dẫn người quay lại, nguy hiểm sẽ đến với đội mình.
Trương Đình Thái ngồi không yên, vội vàng đứng dậy định đi giúp.
Hắn không để ý, Trương Trạch Viên bên cạnh cũng đứng lên.
Hai người cùng đi về phía trước, còn không may đi cùng đường, nên Trương Trạch Viên người to con hơn đã đẩy Trương Đình Thái ra ngoài.
Không phải đẩy, mà giống như vấp ngã hơn.
Nhưng vẫn khiến Trương Đình Thái tức giận đến run người, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Trạch Viên, miệng run rẩy lầm bầm:
"Tức chết tôi, tức chết tôi! Tôi biết ngay mấy cậu không phải người tốt mà! Còn dám bắt nạt đồng đội. Lát nữa tôi sẽ mách Trì đại thần! Hừ."
Tức quá! Trương Đình Thái giẫm nát lá cây, nhưng vẫn muốn liều mạng đi cản người, nghĩ vậy càng tức hơn.