Chương 23

Ở Tinh Tế Cọ Ăn Cọ Uống, Siêu Thích Ý

Kim Quán Quán 17-06-2025 22:15:33

Không khí ngưng trọng. Trì Nguyệt bưng bát canh, lén lút che trước mặt, đôi mắt đen láy đảo quanh, không ngừng quan sát tình hình. Lớp hậu cần 8 hạ trại trên bãi đất bằng, còn bảy tám đàn anh kia thì vừa bước ra từ lùm cây bên cạnh, cách bờ suối một khoảng. Vừa hay, đúng lúc chạm mặt với nhóm của Trương Đình Thái. Đương nhiên, giờ đã nâng cấp thành đội thủ công, mọi đồ thủ công đều bị họ thầu hết, bao gồm vật chứa, dụng cụ nấu ăn, vòng hoa, bẫy rập các kiểu. "Cái này... cái này..." Dưới ánh mắt của các thành viên, Trương Đình Thái vuốt cành cây trong tay, mắt hơi đảo quanh, vô thức tìm kiếm chỗ bọn Trì Nguyệt. Lớp họ không bầu ra người dẫn đầu, nhưng vũ lực áp đảo của Trì Nguyệt khiến mọi người có bóng ma tâm lý, và cũng nhận được sự tán thành của họ. Nếu thực sự phải bầu, mọi người sẽ không quá mâu thuẫn mà nghe theo lệnh cô, những người còn lại cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền. Không phải người dẫn đầu, nhưng thắng cả người dẫn đầu. Kết quả, hắn vừa ngẩng lên, đã chạm mắt với đàn anh cà lơ phất phơ kia. Anh ta khẽ mỉm cười, đầu óc Trương Đình Thái lập tức cảnh giác, cố gắng kiểm soát ánh mắt của bản thân. Trong tình huống này, không thể phản ứng gì, hắn chỉ có thể tin vào đồng đội mình. Trương Đình Thái vẫn nhớ rõ, trận doanh chiến hạ gục những học sinh xuất sắc trong đám tân sinh, phần lớn đặc chiêu sinh này đều được phân vào lớp họ. Lôi Tuấn Hào đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên người Trương Đình Thái giữa đám đông. "Sao thế?" Anh ta tùy tiện vác súng tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt Trương Đình Thái, cầm lấy đồ thủ công bên cạnh xem xét: "Không ngờ làm cũng được đấy." Đàn anh đánh giá nam sinh cao to đang ngồi khoanh chân, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở đôi chân rắn chắc, bàn tay thô ráp và vết hằn trên ngón tay. Trương Đình Thái cười gượng gạo: "Ha ha." Hết cách rồi, người có súng là người có quyền, ai bảo họ chỉ có mỗi cái cuốc dài bằng cánh tay chứ. Một đàn anh mang vẻ mặt nghiêm túc đột ngột lên tiếng: "Nhanh lên." "Muốn ăn thì nhanh lấy, đừng lề mề." Lôi Tuấn Hào bất đắc dĩ giơ tay lên, tỏ vẻ bất mãn nhưng vẫn đứng dậy: "Biết rồi." "Đi ngay đây." Trương Đình Thái lặng lẽ đảo mắt, đánh giá đàn anh nghiêm túc kia. Anh ta cứ đứng đó cầm súng, toát ra vẻ nghiêm nghị khó tả, như thể là đội trưởng của nhóm này. Sau khi anh ta lên tiếng, những người khác cũng tuân lệnh, tản ra xung quanh. Tuy nhiên, phần lớn họ vẫn có hứng thú với đống lửa bên bờ suối, vài người đi theo đàn anh cà lơ phất phơ sang bên đó, nhưng vẫn còn hai người im lặng đứng sau đàn anh nghiêm túc này. Trương Đình Thái vô thức xoay nhẹ cành cây trong tay, khi ba người đối diện không chú ý, mắt cũng lặng lẽ liếc về phía bờ suối. Nếu hắn nhớ không nhầm, bọn Trì Nguyệt đều ở bên đó. Tiếng lá cây xào xạc dưới bước chân mấy đàn anh khiến Trương Đình Thái căng thẳng, cành cây trong tay cũng bị xiết chặt hơn, sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào. Trương Đình Thái đoán không sai, hương thơm đương nhiên là từ món cá nướng của Trương Trạch Viên làm cho Trì Nguyệt. Khó mà nói mấy đàn anh này có phải đi ngang qua gần đó, rồi bị hương thơm hấp dẫn, mới hứng thú chạy đến xem. Lôi Tuấn Hào cầm lấy một con cá nướng, hít sâu một hơi rồi thở dài: "Cuối cùng cũng không phải gặm rau dại qua ngày nữa." Không giống như đám tân sinh thiếu kinh nghiệm, đàn anh năm hai đã biết rõ thói quen và quy tắc của trường. Lúc học thì giáo viên đương nhiên hoà ái dễ nói chuyện, nhưng một khi đến kỳ diễn tập thực chiến, đây mới thật sự là những đợt huấn luyện "chết đi sống lại", còn chân thực hơn cả thực tế. Nói không cho vật tư là không cho, bắt sinh tồn hoang dã tại chỗ thì phải tự tìm cách, dù sao thì ném một người nửa sống nửa chết vào khoang chữa bệnh, hai mươi phút sau lại là một chiến binh. Không phải là họ chỉ muốn gặm rau dại. Vấn đề là muốn có đồ ăn chín thì phải vừa có kỹ năng săn bắt vừa có tay nghề nấu nướng. Trong giới trẻ thời này, số người đáp ứng được cả hai điều kiện kia đếm trên đầu ngón tay, chưa kể thời gian hoàn thành nhiệm vụ xung đột với thời gian tìm đồ ăn của họ. Nói tóm lại là, cướp của người khác dễ hơn nhiều! Trì Nguyệt bưng bát gỗ, canh cá trong miệng bỗng nhiên không còn thơm nữa, cô cũng không còn hứng thú ngồi xem. Hai bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt bát canh vơi nửa xuống, đôi mắt đen trắng rõ ràng không rời khỏi đám người đột nhiên xuất hiện bên đống lửa. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực khác thường đó, Lôi Tuấn Hào khẽ nhướng mí mắt, liền thấy một cô bé tinh xảo như búp bê phương Tây. Cả người cô bé lạc lõng giữa khung cảnh xung quanh, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt trong veo không vướng bụi trần, cùng với tay chân mảnh khảnh, bờ vai gầy guộc, dù mặc đồ tác chiến cũng không giống học sinh trường quân đội, mà giống như đứa trẻ ngoan ngoãn lạc vào từ trường nghệ thuật nào đó. Không chỉ trông có vẻ yếu đuối dễ ngã, mà còn non nớt như trẻ con. Lôi Tuấn Hào nổi hứng trêu chọc, giơ cành cây cắm cá nướng lên, cười hì hì nói: "Của em à?" Trì Nguyệt nhìn chằm chằm anh ta, lặng lẽ gật đầu. Thấy hai bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên đầu gối động đậy, Trương Trạch Viên bên cạnh nín thở, trừng mắt ngăn Chu Khuê Lâm đang muốn xông lên. Hắn đảo mắt qua lại giữa hai người, không ai hiểu rõ hơn hắn về khả năng chiến đấu của cô. Lôi Tuấn Hào cố ý cắn một miếng to vào con cá nướng: "Hì hì." "Giờ là của anh rồi nhé!" Anh ta thích nhất là trêu chọc trẻ con! Lôi Tuấn Hào khoa trương mà nhai nuốt, lại nhìn phản ứng của cô bé. Thấy cô bé nhăn mặt, đôi mắt to không còn sáng ngời như trước, mà tối sầm lại nhìn chằm chằm anh ta. Lôi Tuấn Hào thích thú nhướng mày, huơ huơ con cá nướng nóng hổi thơm phức trước mặt cô. "Khóc à? Ôi kìa, sắp khóc rồi à?" Đàn anh cao gầy đang cướp đồ ăn bên cạnh nghe không nổi nữa, định nói cướp đồ của đàn em thì cứ cướp, nhưng đừng có lắm lời như vậy, sau này còn gặp lại. Lôi Tuấn Hào có phải là quá thích trêu chọc người khác rồi không, quên mất mọi người đều là học sinh cùng trường? Cậu ta thực sự không sợ sau này bị người ta tống vào nhà vệ sinh rồi trùm bao tải đánh hội đồng à? Anh ta vừa định nhắc nhỡ, nhìn qua đã thấy cô bé bị trêu chọc chợt bùng nổ. "Cẩn thận!" Lôi Tuấn Hào vẫn còn cười hì hì, không ngờ cô bé ngoan ngoãn im lặng kia lại đột nhiên hành động. Tốc độ như tia chớp, cô bé tặng cho anh ta một cú đấm nhỏ nhắn trắng nõn. "Bộp" một tiếng. Trương Trạch Viên đứng gần nhất, chứng kiến tất cả, đồng tử kinh hoảng và sợ hãi co lại nhanh chóng. Ai không biết còn tưởng Trì Nguyệt dùng gạch ném, biết rồi mới hay cô là dùng tay đấm. Tiếng vang đó, thật là một cú đấm như trời giáng. Lôi Tuấn Hào lập tức ngây người nửa sống nửa chết, tay cầm súng buông thõng, rơi xuống chân Chu Khuê Lâm. Tất cả mọi người ở đó đều sững sờ.