Mọi người vừa cười nói huyên náo, tay chân thoăn thoắt giúp đỡ chuyển đồ đạc đi, dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.
Một tân sinh tò mò hé mở thùng hàng ra xem, hai mắt lập tức trợn tròn, miệng không khỏi thốt lên: "Ôi chao, mấy cậu đây là xui xẻo hay may mắn vậy?"
"Đội ngũ vận chuyển số vật tư tốt thế này chắc khó nhằn lắm! Nếu là nhóm tân sinh khác, chưa chắc đã có được phần thắng này đâu."
Một người khác gãi đầu: "Chiến trường là vậy mà? Thắng thì được thưởng, thua thì... tan xác."
Các tân sinh vừa vận chuyển thùng hàng, vừa nhìn chằm chằm bốn người Trì Nguyệt, ánh mắt đảo qua đảo lại, đầy kinh ngạc, cảm thán, nghi ngờ, kích động...
"Các cậu giỏi quá! Cho tôi hỏi tốt nghiệp trường trung học nào vậy?"
"Người lớp hậu cần 8 hả? Sao các cậu lại bị phân vào lớp này vậy? Nghe nói thông thường lớp 1,2 mới là lớp mũi nhọn, với hệ hậu cần cũng bình thường thôi mà."
"Không phải ý tôi nói hệ hậu cần không tốt, chỉ là cảm thấy không xứng với chiến tích của các cậu."
"Đúng vậy! Vượt cấp áp chế đâu có dễ, mấy trường hợp diễn tập thực tế thế này, tân sinh hệ chiến đấu quét sạch học viên văn khoa khóa trên thì còn hiểu được, nhưng... các cậu thật sự là người hệ hậu cần hả?"
Mấy học sinh lớp hậu cần 8 vốn đang tự hào, nghe vậy liền khó chịu, đồng loạt nhăn nhó:
"Ý các cậu là gì hả? Muốn gây sự à?"
"Bộ chúng tôi nhận nhầm người lớp mình chắc? Các cậu quên rồi ư? Chúng tôi không chỉ cùng nhau huấn luyện một thời gian, mà còn cùng nhau đến thao trường diễn tập nữa mà."
"Nhỏ tiếng thôi, biết đâu điểm xuất phát của họ khác mình thì sao, hì hì."
"Lớp mấy cậu không có thì thôi, người bọn tôi lợi hại là được."
"Đại thần là học sinh đặc tuyển đó! Không thể lấy lẽ thường mà so được."
"Đúng đúng! Nghe nói đại thần trong danh sách học sinh đặc tuyển là siêu cấp xuất sắc luôn, còn chưa nhập học đã khiến mấy tân sinh ưu tú kia bị phạt rồi, ha ha."
Các học sinh may mắn sống sót của đội vận chuyển không biết chuyện này, họ kinh ngạc hỏi: "Hả? Học sinh đặc tuyển? Học sinh đặc tuyển lợi hại vậy sao?"
"Chính sách này là tuyển người từ tinh hệ xa xôi mà? Người ở đó đánh nhau giỏi vậy luôn?"
"Trước đó tôi chỉ nghe nói thôi, giờ mới được thấy tận mắt, hình như cũng không khác lắm... à không, khác chứ, ừm... chúng ta hơi phế thì phải?"
"Ghê vậy! Nếu công bố thành tích này ra, chắc mấy người hay chê bai chính sách mới kia im re luôn quá."
"Tôi muốn biết làm sao để đánh bại học viên khóa trên quá, chỉ giáo với được không?"
Trương Đình Thái không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình này, vội xua tay nói: "Không, từ từ."
"Tôi không phải học sinh đặc tuyển, tôi cũng là gà mờ thôi, mấy người năm hai đó không phải tôi đánh bại."
Hắn dù thích được mọi người ngưỡng mộ, nhưng phải là tự mình giành được, chứ đi nhận công lao của người khác thì kỳ lắm.
Chu Khuê Lâm đứng thẳng như cây lao, vẻ mặt nghiêm túc, môi đỏ mím chặt, chỉ có khóe mắt hơi cong lên, lộ ra sự dịu dàng.
Cô ấy nhìn về phía Trì Nguyệt, như cười như không: "Tôi chỉ là một tân sinh bình thường, còn phải học hỏi nhiều."
Vài bạn học tinh ý nhận ra giọng điệu của học sinh lớp 8 có vấn đề.
Mấy người đội vận chuyển tới giờ vẫn luôn cho rằng đây là công lao của cả nhóm bọn họ, giờ mới ngớ người nhận ra,"đại thần" mà lớp 8 nói, hình như chỉ có một người thôi.
Trương Trạch Viên ngây ngô gãi đầu, hắn không chắc Trì Nguyệt có muốn đứng ra không, nên chỉ cười trừ với mọi người.
Nhưng có quá nhiều học sinh lớp 8 không giấu được lòng cảm kích và tự hào, họ không ngần ngại mà thổi phồng:
"Đương nhiên rồi! Nếu không phải đại thần cứu mạng chúng tôi, các cậu chắc gì đã gặp được chúng tôi."
"Hôm qua gấp quá không kịp nói, sau đó thì mệt quá không có tâm trạng. Chắc các cậu chưa biết, đội vận chuyển các cậu bị úp sọt hôm qua là do Tần Ngật dẫn đầu đó! Có biết Tần Ngật không? Là một trong những tân binh hắc mã đứng đầu giải đấu liên trường năm ngoái! Đánh xong thì nổi lên như một hiện tượng mới, thực lực và nhan sắc đều đỉnh cao."
"Hừm, nếu không phải anh ta và đồng đội bị chúng tôi dụ đi, sau đó bị đại thần loại, thì giờ mọi người đâu có đứng được đông vậy đâu."
"Đúng rồi ha! Nói vậy, mạng chó của mấy cậu, gián tiếp cũng là tụi tôi và đại thần cứu đó."
Nghe đến lúc này, ai cũng muốn biết "đại thần" mà bọn họ nhắc đến là ai.
Nhưng khi nhìn qua, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mắt to đen trắng rõ ràng, đứng im lặng trong đội hình, môi anh đào hé mở, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, mặc đồng phục tác chiến, thuần khiết vô tội như nai con trong rừng, khiến người ta nhìn thấy là mềm lòng.
Họ xúm xít lại thì thầm, giọng nói nhỏ xíu, không dám để mấy người lớp 8 đang hâm mộ nghe thấy, sợ bị ăn đòn.
"Má ơi! Thật hay giả vậy trời..."
"Tôi xin nói trước là không phải tôi không tin nha! Chỉ là nhìn em ấy mềm mại quá trời ơi."
"Ôi! Tôi nãy giờ cũng không để ý em ấy đáng yêu vậy đó, chắc tại tối qua trời tối thui."
"Em ấy vừa nhìn tôi... Tôi liền nghĩ tới nắm đấm nhỏ xíu đấm vô ngực mình."
"Ha ha, tôi còn tưởng ông định nói "mạng này thuộc về em" cơ?"
"Ừm... Nhìn chiến tích mấy ngày nay, tôi thấy chắc là thật đó, má ơi! Em ấy lại nhìn qua kìa, mau, mau quay lại đi, không thôi có khi mất mạng thiệt đó."
Trì Nguyệt liếc nhìn phía trước, mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lớp bụi mờ ảo trong ánh sáng, căn bản không để ý tới đám tân sinh không làm chuyện xấu mà cũng chột dạ kia.
Bọn họ đem vật tư cướp được vận chuyển về, sau đó thay phiên nhau canh giữ, rồi lại chia ra mấy đội đi trinh sát tình hình.
Không ngờ lần trinh sát này mất tận hai ngày, sau đó vẫn không thấy chỉ huy liên lạc, nhìn chằm chằm vị trí giao vật tư đã định sẵn cũng không thấy đội tân sinh nào đến nhận.
Ngược lại họ thấy không ít học viên năm hai đi ngang qua gần đó, khiến cho họ từ tâm trạng muốn né tránh giao tranh, đến khi đi theo đại thần dẫn đầu, rồi đến lúc rục rịch chủ động tấn công, tất cả chỉ nhờ một trận thắng lợi và một đại thần trấn giữ.
Từ mấy người sống sót lập thành đội vận chuyển, giờ đây đã biến thành đội đánh du kích.
Họ vừa vui vẻ nhặt nhạnh vật tư rơi rớt, vừa sung sướng kêu lên: "Ôi! Em ấy đỉnh quá đi à! Từ nay về sau, em ấy chính là đại tỷ của tôi!"
"Tuyệt quá! Đây là "thuận buồm xuôi gió" trong truyền thuyết hả?"
"Hu hu, tôi vậy mà cũng có ngày đuổi đối phương chạy trối chết."
"Sao còn chưa có ai tới vậy? Chúng ta gần như đã gom hết vật tư rơi rớt rồi."
"Tôi tưởng đội cơ giáp sẽ quay lại chứ, ai dè không có ai."
"Thông tin liên lạc không thuận tiện thiệt là không tốt, cũng không biết chỗ khác xảy ra chuyện gì rồi."
"Kệ đi! Dù sao chúng ta vui là được. Hì hì."
Trương Đình Thái nhìn họ, hơi ghét bỏ lắc đầu.
Lúc mới gặp nhau, mọi người còn mang vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi, trải qua mấy trận chiến liên tục, giờ đây chỉ còn vẻ mặt hớn hở.
Đang lúc mọi người nhặt nhạnh đồ, quang não đột nhiên sáng lên, nhấp nháy liên tục, rồi một giọng thông báo không biết từ đâu vang lên, phát đi phát lại:
"Diễn tập lần này đã kết thúc, mời tất cả tự động rời khỏi thao trường... Mời tất cả tự động rời khỏi thao trường."
Tân sinh đang cúi người nhặt vũ khí, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời đêm: "Hả?"
Người bên cạnh lẩm bẩm: "Ủa?"
"Xong rồi hả? Mới đó đã kết thúc rồi? Chậc, tui mới thấm thía mùi vị chiến thắng thôi mà."
"Ai mà không thấy thế chứ..."
"Ba ngày trôi qua rồi ư?"
"Vậy là chúng ta phải về à? Đi hướng nào đây?"
"Tiếc mấy thứ này quá, hu hu mới lấy được nóng hổi luôn đó! Tôi còn chưa xài thử nữa, không biết khi nào mới được sờ lại."
"Sau này không có đại thần nữa rồi! Có thể ôm đùi trước được không? Liên minh với lớp hậu cần 8 đi!"
"Có lý đó! Xin về sau cho tôi tiếp tục diễn tập cùng lớp 8, ha ha."
"Trì đại thần, đừng quên chúng tôi nha!"
Các tân sinh thảo luận sôi nổi, hoàn toàn không phát hiện ra đám đàn anh đàn chị bị đánh bại nằm dưới đất đột nhiên bật dậy, nhe răng cười, bóp cổ tân sinh gần đó lắc lư điên cuồng, giọng nói xé toạc kêu lên:
"Vui lắm hả? Mấy đứa vui lắm hả? Dẫm lên mạng chúng tôi mà vui vậy sao?"
"Quá đáng rồi đó! Bọn anh còn đang nằm đây, mà mấy đứa dám ở kế bên cười hả, xem thử nấm đấm của bọn anh nè!"
"Biết diễn tập kết thúc rồi mà còn không mau chạy, mọi người nói xem có phải mấy đứa này kiếm chuyện không?"
"Láo! Coi chúng láo kìa."
Tân sinh bị bóp cổ trợn trắng mắt giơ tay cầu cứu: "Á!"
"Má ơi, cứu mạng!"
Mấy tân sinh khác hoảng hồn né sang một bên: "Các anh sao kỳ vậy?"
Đám học viên năm hai phủi bụi trên người, cười nhạo nói: "Ngu hả? Bọn anh hồi sinh rồi."
"Thao trường diễn tập là một chuyện, diễn tập kết thúc... đương nhiên phải tính khác chứ!"
"Diễn tập kết thúc rồi, không đứng dậy tiếp tục nằm làm gì? Còn mấy đứa kia, kéo đủ thù hận rồi còn không chạy, dám đứng đó ngây ngô cười."
"Gậy ông đập lưng ông nè!"
Đám học viên năm hai cười nhếch mép, như zombie hồi sinh, cười ha ha mà tiến tới.
Tính công kích không cao, nhưng tính hù dọa cực mạnh.
Người trong thao trường đều biết, tân sinh vừa rồi có thể thắng, phần lớn là do Trì Nguyệt một mình đánh cả đám, phần còn lại là nhờ công cụ hỗ trợ.
Nhưng giờ diễn tập kết thúc, chỉ dựa vào thể lực và thân thủ, trừ Trì Nguyệt, không tân sinh nào dám vỗ ngực nói mình có thể thắng, thậm chí đảm bảo mình có thể chạy thoát khỏi tay học viên năm hai cũng không có mấy người.
"Á!"
"Đại thần ơi, cứu mạng!"
Trì Nguyệt đang cùng Chu Khuê Lâm lẩm bẩm thảo luận xem nhà ăn có mở cửa không, hôm nay có món gì, vì mấy ngày toàn ăn uống qua loa nên mọi người đều mệt mỏi, chỉ còn sự nhiệt huyết chống đỡ.
Nghe tiếng la, cô hờ hững liếc nhìn, thấy đám học viên năm hai ra tay có chừng mực, liền thu hồi tầm mắt, cảm giác trước mặt toàn là bánh bao thịt và bánh kem đang bay lượn.
Đám học viên năm hai cũng hoảng, đặc biệt là khi Trì Nguyệt đứng ngoài vòng vây thật sự liếc mắt qua, họ không khỏi cứng đờ người, khiến tân sinh trong tay giãy giụa mạnh hơn, may mà đối phương nhanh chóng dời mắt đi.
Nói thật, dưới đất còn nằm không ít đồng bọn xui xẻo, ai mà không sợ chứ.
Con bé này đúng là tiểu ma vương!
Đám học viên năm hai từng trải qua nhiều lần diễn tập, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy một tân sinh đuổi đánh cả đám người, học viên năm nhất không có, học viên năm trên càng khó thấy, hơn nữa kẻ nào qua tay cô cũng đều bị loại sạch sẽ.
Cho nên dù không phục nhưng họ chỉ dám dọa dẫm mấy tân sinh hống hách, đặc biệt là mấy đứa cậy đông hiếp yếu đánh lén, đương nhiên họ không dám đụng vào tiểu ma vương Trì Nguyệt.