Sau khi xác định bối phận, Lưu Hiệp lại hỏi han Lưu Bị vài câu, sau đó bắt đầu hỏi đến mục đích thật sự của chuyến đi này.
"Hoàng thúc, vì sao ngươi lại đột ngột đến thăm? Là nhìn thấy hịch chiêu an, đặc biệt đến đây giúp trẫm và Đại tướng quân tiêu diệt nghịch tặc sao?"
Lưu Hiệp hỏi, y rất tò mò về mục đích đến đây của Lưu Bị.
Còn Viên Thiệu thì rất hài lòng về câu hỏi của Lưu Hiệp.
Hỏi hay lắm!
Tốt nhất là có thể giữ được ba người... à không, hai người lưu lại!
Không cần Lưu Bị, hắn chỉ cần Quan Vũ và Trương Phi!
Lưu Bị lộ vẻ điềm tĩnh, không hề che giấu, thành thật trả lời: "Bệ hạ, chuyến này thần quả thực là nghe tin người lạc giữa gian nguy, nên đặc biệt đến bái kiến, nhưng ngoài ra, còn là để mượn binh của Đại tướng quân."
"Huyện Bái thần cai quản bị Lữ Bố tập kích, nay đã thất thủ, bách tính đều trở thành tù binh, sống trong cảnh lầm than."
"Nghe nói bệ hạ đã ra lệnh cho Đại tướng quân chưởng quản binh mã thiên hạ, tiêu diệt nghịch tặc, vì vậy thần đặc biệt đến mượn binh, đi đánh đuổi Lữ Bố, giành lại đất đai!"
Nói xong, Lưu Bị cúi đầu hành lễ.
Vài câu nói của hắn rất khéo léo, trước tiên nói mục đích chính đến đây là để bái kiến Thiên tử, sau đó mới đến chuyện mượn binh.
Hơn nữa, mục đích mượn binh cũng là để hưởng ứng lời kêu gọi tiêu diệt nghịch tặc của Thiên tử, đi đánh đuổi Lữ Bố, giành lại đất đai đã mất, giải cứu bách tính.
Chỉ vài câu nói, đã đứng vững trên phương diện đạo lý.
Khiến người ta không thể bắt bẻ được.
Viên Thiệu nghe xong liền nhíu mày, trong mắt lóe lên tia bất mãn.
Lưu Bị này, thật là mặt dày.
"Thì ra là huyện Bái bị Lữ Bố chiếm rồi, nên mới đến mượn binh, lịch sử hình như cũng có chuyện này."
Lưu Hiệp nhanh chóng nhớ lại.
Chuyện huyện Bái của Lưu Bị bị Lữ Bố chiếm đoạt, trong lịch sử quả thực có xảy ra, sau đó Lưu Bị đã đi tìm Tào Tháo cầu cứu, bởi vì lúc đó Thiên tử đang ở trong tay Tào Tháo, lại phong Tào Tháo làm Đại tướng quân, tiêu diệt nghịch tặc.
Chỉ là, hiện tại y xuất hiện, Viên Thiệu trở thành Đại tướng quân, mà Lưu Bị đáng lẽ phải đi nương nhờ Tào Tháo thì giờ lại nương nhờ Viên Thiệu.
Mọi thứ đều đã thay đổi.
Nhưng đó đều không quan trọng, hiện tại nên nghĩ xem phải trả lời Lưu Bị thế nào, mượn hay không mượn binh không phải do y quyết định, vẫn là phải nhìn sắc mặt của Viên lão bản.
Chưa kịp để Lưu Hiệp lên tiếng, Thư Thụ đã tiên phát chế nhân: "Đã là muốn tiêu diệt nghịch tặc, vậy sao Lưu Sứ quân không trực tiếp ở lại phụng sự bệ hạ? Nếu có Lưu Sứ quân giúp đỡ, việc tiêu diệt nghịch tặc, phục hưng nhà Hán, sẽ không còn xa."
"Chỉ là việc được mất của huyện Bái, có gì đáng bận tâm?"
Thư Thụ mỉm cười nói.
Đã Lưu Bị lấy đại nghĩa tiêu diệt nghịch tặc ra nói, vậy hắn cũng lấy cách nói tương tự để bác lại.
Tiêu diệt nghịch tặc? Được thôi, các ngươi trực tiếp ở lại giúp là được rồi, chẳng lẽ cả Ký Châu rộng lớn còn không bằng huyện Bái nhỏ bé kia sao?
"Ngươi..."
Trương Phi nghe vậy liền nổi giận, định mắng người, nhưng Quan Vũ đứng bên cạnh liền giữ chặt vai hắn, sắc mặt u ám, lắc đầu.
"Tam đệ, đây là trước mặt bệ hạ, không được vô lễ!"
Quan Vũ thấp giọng nói.
Hắn biết phân biệt nặng nhẹ, trước mặt Viên Thiệu không lễ phép thì không nói làm gì, nhưng trước mặt Thiên tử mà còn vô lễ, sẽ khiến người ta bắt bẻ, gây rắc rối cho đại ca.
"Hừ!"
Trương Phi cắn răng, gạt tay Quan Vũ ra, bực bội đứng im.
Tất nhiên hắn không phải đang giận Quan Vũ, mà là cảm thấy Thư Thụ dám nói ra lời để bọn họ ở lại thật là đáng ghét.
Hắn tuy thô lỗ nhưng không ngu ngốc, ở lại Ký Châu, nói là phụng sự Thiên tử, nhưng thực chất là làm việc dưới trướng Viên Thiệu!
Mà Viên Thiệu là cái thá gì, cũng xứng để ba huynh đệ họ phụng sự sao?
Đại ca của hắn mới là anh hùng thực sự!
Lưu Bị vẻ mặt điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc, cười nói: "Có thể phụng sự bệ hạ, Bị tất nhiên muốn hơn ai hết. Nhưng đáng tiếc bách tính huyện Bái vẫn đang chờ ta giải cứu, thê nhi cũng đang nằm trong tay Lữ Bố."
"Đợi khi nào ta đánh đuổi được Lữ Bố, giành lại huyện Bái, nhất định sẽ đến phụng sự bệ hạ."
Thư Thụ nghe vậy định tiếp tục làm khó, nhưng lúc này Viên Thiệu liếc mắt ra hiệu, hắn liền nuốt lời định nói vào, lùi về phía sau.
Lưu Hiệp thấy bầu không khí có chút căng thẳng, liền lên tiếng: "Nay Viên ái khanh chưởng quản quân sự, mọi việc đều theo lời Viên ái khanh, hoàng thúc có chuyện gì thì thương lượng với Viên ái khanh là được."
"Trẫm hơi mệt rồi, các ngươi lui xuống trước đi."
Lưu Bị và Viên Thiệu muốn tranh giành thế nào thì kệ bọn họ.
Y là một Thiên tử bù nhìn, không muốn nhúng tay vào.
"Thần xin cáo lui-"
Mọi người liền hành lễ cáo lui, lần lượt rời khỏi chính điện.
Quách Gia cũng đi theo.
Nhưng không lâu sau, hắn lại quay trở lại.
"Sao ngươi lại quay lại đây?"
Lưu Hiệp thắc mắc hỏi.
Quách Gia mỉm cười nói: "Bọn họ muốn về Viên phủ bàn chuyện, ta có đi hay không cũng không sao, nên tìm cớ rời đi."
"Ta còn có chút chuyện muốn hỏi bệ hạ."
Hiện tại sự hiện diện của hắn trong trận doanh Viên Thiệu rất thấp, nên dù là chuyện lớn hay nhỏ thì có hay không có hắn cũng không sao, hắn đi đâu cũng không ai để ý.
Lưu Hiệp thực sự muốn lên tiếng than thở.
Lại muốn hỏi vấn đề nữa rồi.
Ngươi là đứa trẻ tò mò sao?
Nhưng biết rõ Quách Gia không có ác ý, Lưu Hiệp cũng không ngại có thêm một người để trò chuyện, liền nói: "Lại muốn hỏi gì nữa đây?"
Quách Gia thẳng thắn nói: "Ta nhận thấy, hình như bệ hạ không muốn gần gũi với Lưu Sứ quân, tuy bề ngoài thì nhiệt tình, nhưng thực chất lại phòng ngừa, đây là vì sao?"
"Dù sao thì Lưu Sứ quân cũng là tông thất nhà Hán, hai người huynh đệ kết nghĩa của hắn, lại càng là mãnh tướng hiếm có."
"Hiện tại bệ hạ đang bị Viên Thiệu kiểm soát, nếu bí mật ban chiếu cho bọn họ để cầu cứu, có lẽ sẽ cải thiện được tình hình hiện tại?"
Đây chính là điểm mà Quách Gia không hiểu.
Hắn nhìn ra được sự phấn khích và vui mừng của Lưu Hiệp khi gặp Lưu Bị đều là giả vờ, không phải xuất phát từ nội tâm.
"Cầu cứu bọn họ? Y đai chiếu sao?" (Chiếu thư giấu trong đai áo)
Lưu Hiệp cuối cùng cũng không nhịn được mà phải lên tiếng châm chọc.
Bởi vì kịch bản này thực sự quá quen thuộc.
Theo lịch sử thực, sau khi Lưu Bị đi nương nhờ Tào Tháo, Hán Hiến Đế quả thực đã cầu cứu hắn, nhưng kết quả là bị phát hiện, Lưu Bị đành phải mang theo người bỏ trốn.
Nếu hắn làm như vậy, ước chừng kết quả cũng không khá hơn là bao.
Đã vậy cần gì phải lặp lại sai lầm cũ?
Hơn nữa hắn còn là Thiên tử giả.
"Y đai chiếu?"
Quách Gia nhíu mày, không hiểu ý nghĩa.
Lưu Hiệp cũng không có ý định giải thích với hắn, nói: "Lưu Bị tự thân còn lo chưa xong, nay đến mượn binh của Viên Thiệu, không thể giúp đỡ gì cho trẫm được."
"Hơn nữa, lòng người khó đoán, chưa chắc Lưu Bị đã thực sự trung thành với trẫm."
Thứ khó hiểu nhất trên đời này chính là lòng người.
Cho dù Lưu Hiệp đã đọc hết sử sách, nhưng dựa vào ghi chép trong sách để đánh giá tính cách và phẩm chất của một người, thì vẫn quá phiến diện.
Y không dám đánh cuộc vào việc Lưu Bị có thực sự trung thành với Thiên tử hay không.
Đánh cuộc đúng, sẽ thu được Trương Phi và Quan Vũ. Đánh cuộc sai...