Chương 38. Mười ngày! Trong vòng mười ngày, đánh hạ huyện Bái!

Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không

Ái Cật Ma Lạt Trư Đề 20-12-2024 19:47:31

Ba người Lưu Quan Trương tiến vào hoàng cung, rất nhanh liền bị dẫn tới đại điện. Bọn người Viên Thiệu đã ở trong điện chờ đợi ba người đến. Mà ngoài Viên Thiệu và mấy vị mưu sĩ Điền Phong, Thư Thụ, còn có thêm hai tên tướng lĩnh vóc người khôi ngô, khoác giáp trụ, hầu hạ ở hai bên Viên Thiệu. Chính là Nhan Lương, Văn Sửu! Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện đều rơi vào trên ba người, có cảnh giác, có sát ý, có kiêng kỵ, mỗi người một vẻ. Đối mặt với đủ loại ánh mắt, Lưu Bị từ đầu đến cuối vẻ mặt bình tĩnh. Quan Vũ, Trương Phi cũng không có chút sợ hãi nào, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn những người này cũng không thèm, lộ rõ vẻ khinh miệt. Lưu Bị đi tới giữa đại điện đứng vững, chắp tay nói: "Bái kiến đại tướng quân." Lúc này thiên tử không có ở đây, Viên Thiệu liền ngồi ở chủ vị, trong tay thưởng thức chén rượu, nhìn Lưu Bị từ trên cao. "Huyền Đức chẳng phải là không thắng nổi tửu lực, trở về nghỉ ngơi rồi sao, vì sao lại quay lại?" "Chẳng lẽ là bỏ quên thứ gì đó trong cung sao?" Viên Thiệu cười lạnh nói, trong lời nói mang theo ý tứ châm chọc. Gã nói, tự nhiên chính là "chiếu lệnh Thiên tử". Lưu Bị sắc mặt không đổi, trả lời: "Không phải như thế, Bị chỉ là nghĩ đến thành Nghiệp đã lâu, nhưng việc mượn binh vẫn luôn không có kết quả, cho nên trong lòng khó an." "Bởi vậy mới cố ý đến hỏi đại tướng quân một câu, muốn một câu trả lời chính xác." Hắn dường như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Viên Thiệu, chỉ nói đến việc mượn binh. Bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, mặc dù hiện tại Viên Thiệu biết hắn lén lút đi cầu thiên tử ban chiếu lệnh, mà bọn họ cũng biết Viên Thiệu đã biết việc này, nhưng Viên Thiệu lại không biết thiên tử vụng trộm thông đồng với hắn. Nói cách khác, trong mắt Viên Thiệu, bọn họ vẫn chưa bại lộ. Cho nên chỉ cần chuyện này không bị triệt để vạch trần, vậy thì còn có một tầng che đậy, đây cũng là chỗ dựa cuối cùng. Lưu Bị lựa chọn lấy chuyện mượn binh cùng Viên Thiệu đàm phán. "Mượn binh?" Nghe vậy Viên Thiệu lập tức cười, gã không nghĩ tới đến lúc này rồi vậy mà Lưu Bị còn dám nhắc với gã chuyện mượn binh. Thật sự là coi gã là kẻ ngu xuẩn sao. Tuy nhiên, Viên Thiệu cũng không có vạch trần ngay, chỉ là thản nhiên nói: "Hiện nay phía bắc có Công Tôn Toản, phía tây có Tào Tháo, phía nam có Viên Thuật, ta tuy có lòng cho ngươi mượn binh mã, nhưng mà trong tay binh lực thật sự không đủ, cho nên lực bất tòng tâm không thể cho ngươi mượn binh mã đi chinh phạt Lữ Bố, đoạt lại huyện Bái." "Huống hồ-" Viên Thiệu hơi dừng một chút, nhìn về phía Lưu Bị,"Khi đó ngươi có hơn vạn quân đội, trấn giữ huyện Bái, lại vẫn bị Lữ Bố đoạt mất." "Ta lại dựa vào cái gì tin tưởng cho ngươi mượn binh mã, ngươi có thể đánh bại Lữ Bố, đoạt huyện Bái về? Đến lúc đó chiến bại không thành, còn uổng phí binh mã của ta." Đây cũng là một trong những nguyên nhân Viên Thiệu không chịu cho mượn binh. Lữ Bố tuy là tiểu nhân, nhưng dũng mãnh quả thật là đệ nhất đương thời, cho nên cho dù gã cho Lưu Bị mượn binh, Lưu Bị có thể đoạt lại huyện Bái hay không còn phải nói sau. Đây cũng không phải là một cuộc mua bán có lời. Nghe vậy Lưu Bị nghiêm mặt nói: "Đại tướng quân, tuy Lữ Bố dũng mãnh, nhưng mà lại là hữu dũng vô mưu, nếu tướng quân bằng lòng cho mượn binh, ta liền có mười phần nắm chắc lấy lại huyện Bái!" "Buồn cười!" Lưu Bị lời vừa dứt, Phùng Kỷ liền lên tiếng giễu cợt nói: "Mười phần nắm chắc đánh hạ huyện Bái, ngươi coi đánh trận là trò đùa sao? Thật là nói hươu nói vượn!" "Chủ công, đừng có nghe hắn nói bậy, ta xem vẫn là nên mau chóng..." Nhưng mà lời còn chưa nói hết, liền bị Trương Phi cắt ngang: "Câm miệng! Đại ca ta nói chuyện từ khi nào đến lượt ngươi xen vào! Tin ta xé nát miệng của ngươi hay không!" Trương Phi tức giận quát lớn, hai mắt trừng to, râu tóc dựng ngược, vẻ mặt dường như muốn ăn sống nuốt tươi Phùng Kỷ. Chỉ một cái liếc mắt, liền dọa cho Phùng Kỷ sắc mặt trắng bệch, liên tiếp lùi về sau, trốn phía sau cây cột đại điện run lẩy bẩy. "Làm càn! Trước mặt chủ công dám vô lễ!" Hai vị đại tướng Nhan Lương, Văn Sửu thấy vậy cũng tức giận, phất tay một cái, mấy chục tên giáp sĩ hầu hạ hai bên trong đại điện lập tức rút đao đi lên phía trước, vây quanh ba người Lưu Bị. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, những giáp sĩ này liền xông lên, chém chết ba người Lưu Quan Trương dưới loạn đao! Huống chi trong thiên điện còn mai phục mấy trăm giáp sĩ! "Ai dám tiến lên!" Quan Vũ và Trương Phi mỗi người tiến lên một bước, bảo vệ Lưu Bị ở phía sau, cho dù là tay không tấc sắt, lấy ít địch nhiều, bọn họ cũng không hề sợ hãi! Lúc này, trong đại điện giương cung bạt kiếm. Bầu không khí ngưng trọng tới cực điểm! Nhưng Lưu Bị căn bản không nhìn lưỡi đao đặt ngang trước mặt, chỉ nhìn về phía Viên Thiệu, trầm giọng nói: "Cho ta năm ngàn binh mã, mười lăm ngày, ta đánh hạ huyện Bái!" "Đến lúc đó đại tướng quân có thể phái binh vào huyện Bái đóng quân!" Câu nói này, khiến cho động tác thưởng thức chén rượu của Viên Thiệu dừng lại, biểu tình trên mặt trở nên ngưng trọng, híp mắt nhìn Lưu Bị. "Trong quân đội không nói đùa." Lưu Bị nghênh đón ánh mắt của Viên Thiệu, không thoái nhượng chút nào, chém đinh chặt sắt nói: "Mười ngày! Mười ngày đánh hạ huyện Bái !" "Ầm ầm -!" Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm sét, ánh chớp lóe lên rồi biến mất chiếu sáng tất cả mọi thứ trong đại điện, thân ảnh của những binh lính mai phục trong thiên điện đều bị ánh chớp chiếu lên trên tường, đao kiếm lóe sáng. Tiếp theo, mưa lớn trút xuống, vạn vật yên tĩnh. Giữa thiên địa chỉ còn lại tiếng mưa rơi rào rào. Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía Lưu Bị, bao gồm Quan Vũ, Trương Phi hai người cũng là như thế. "Đại ca!" Quan Vũ nhịn không được mở miệng, mười ngày đánh hạ huyện Bái, đây quả thực là chuyện hoang đường! Hơn nữa đánh hạ huyện Bái xong còn để binh mã của Viên Thiệu tiến vào đóng quân. Điều này tương đương với đem huyện Bái tặng không cho Viên Thiệu! "Tốt!" Không đợi Quan Vũ, Trương Phi nói cái gì, Viên Thiệu liền đặt chén rượu nặng nề ở trên bàn, sau đó đứng dậy, nhìn chằm chằm Lưu Bị. "Liền cho ngươi năm ngàn binh mã, sang năm tấn công huyện Bái, ta phái đại quân áp trận cho ngươi, trong vòng mười ngày đánh hạ huyện Bái cho ta!" "Nhưng mà nếu như không được -" "Liền dùng quân pháp xử trí, Bị cam nguyện chịu chết!" Lưu Bị không chút nào e ngại, không lưu lại cho mình chút đường lui nào. Lúc này, hắn cũng không có đường lui đáng nói. "Chủ công, không thể!" Điền Phong rốt cuộc nhịn không được, muốn mở miệng khuyên can Viên Thiệu. Hắn làm sao có thể không nhìn ra Lưu Bị là đang cố ý trì hoãn? Hôm nay nếu như không giết Lưu Bị, về sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa! Thẩm Phối thở dài một tiếng, không mở miệng nói chuyện. Hắn biết chủ công nhà mình đã hạ quyết tâm rồi. Bởi vì điều kiện Lưu Bị đưa ra thật sự là quá mức hấp dẫn. Mặc dù huyện Bái không lớn, nhưng mà vị trí địa lý lại tương đối ưu việt, lấy được nơi này, liền có thể làm nơi đóng quân trọng yếu, là bàn đạp tốt nhất để tiến công Từ Châu về sau. Mấu chốt là Lưu Bị chỉ cần vẻn vẹn năm ngàn binh mã, còn hứa hẹn trong vòng mười ngày đánh hạ huyện Bái, không thành công liền chết. Nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng nguyện ý đánh cược một lần này. Dù sao một khi thành công là có thể có được huyện Bái! "Không cần nhiều lời." Viên Thiệu ngăn cản lời khuyên can của Điền Phong, phất tay một cái lệnh cho chúng binh sĩ lui xuống, sau đó nói với Lưu Bị: "Thời gian không còn sớm, Huyền Đức mau chóng trở về nghỉ ngơi đi." Lưu Bị cũng không nói nhiều, chắp tay thi lễ, liền dẫn theo Quan Vũ và Trương Phi xoay người rời đi, bước vào màn mưa bay lất phất. Bước chân kiên định.