Quách Gia vốn không có ý định đi theo Lưu Hiệp.
Bởi lẽ như Lưu Hiệp đã nói, hắn không trung thành với Hán Thất, cũng không thần phục bất kỳ ai, hắn chỉ muốn tìm một nơi có thể thi triển hoài bão của mình.
Là ai, không quan trọng.
Lưu Hiệp hiện tại căn bản không có năng lực này, một vị thiên tử bù nhìn, bị người khống chế, ăn bữa hôm lo bữa mai, còn không bằng cả Lưu Bị hiện tại sa cơ, căn bản không phải là đối tượng thích hợp để trung thành.
Nhưng, hắn lại nhìn thấy ở Lưu Hiệp một thứ không giống người thường.
Một thứ mà hắn không nhìn thấy ở Viên Thiệu, Tào Tháo, hay Viên Thuật, Lưu Bị, Công Tôn Toản.
Thứ này gọi là hi vọng.
Một tia hi vọng thay đổi vận mệnh cho hàn môn sĩ tử thiên hạ, cho thư sinh bình dân.
Cho dù hắn phụ tá Viên Thiệu đoạt được thiên hạ, cũng bất quá là tái hiện lại một Hán triều, hắn đích xác có thể thực hiện hoài bão của mình, nhưng mà...
Những người khác thì sao?
Những người ngày đêm khổ học dốc hết tâm huyết muốn trở nên nổi bật, nhưng lại vướng phải không có bối cảnh, không có gia thế, chỉ có thể minh châu bị long đong thì sao?
Thế đạo này không nên như vậy.
Hắn muốn thay tất cả hàn môn sĩ tử, giành lấy một đường sống!
Hắn muốn cho những kẻ thiên sanh hậu duệ quý tộc kia nhìn xem, những hàn môn tử đệ bọn họ rốt cuộc kém cỏi hơn đám người xuất thân cao quý các ngươi chỗ nào!
Cho nên dù Lưu Hiệp hiện tại chẳng có gì, nhưng vì tia hi vọng này, Quách Gia nguyện ý đánh cược một phen, cho dù cuối cùng thất bại thân tử, hắn cũng không oán không hối.
"Từng chịu cảnh mưa dầm, nên muốn che ô cho người khác."
Lưu Hiệp đã hiểu được lý do Quách Gia muốn trung thành, liền nghĩ đến câu nói này, đặt vào lúc này quả thực rất thích hợp.
Quách thị trước kia là hào tộc, nay lại sa sút. Nghĩ đến những năm tháng Quách Gia trưởng thành, hẳn là gặp qua quá nhiều chuyện bất công đối với bình dân và hàn môn.
"Trẫm đáp ứng ngươi."
"Giả như có một ngày trẫm thật sự khôi phục Hán Thất, nắm giữ thiên hạ, nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi tiến hành cải cách khoa cử, thi hành chế độ này."
Lưu Hiệp nghiêm túc đáp ứng thỉnh cầu của Quách Gia.
Lần này y là thật lòng thật dạ.
Không giống như Trương Cáp bị y lừa gạt, Quách Gia là người thông minh, biết y hiện tại chẳng có gì, biết trợ giúp y có bao nhiêu nguy hiểm, rõ ràng có chỗ đi tốt hơn, nhưng vẫn từ bỏ, lựa chọn đi theo y.
Đây là một loại tín nhiệm rất lớn.
Lưu Hiệp tuy có chút vô tâm, nhưng cũng phân biệt được tốt xấu, đối mặt với loại phó thác này, y cảm thấy trên vai có phần nặng trĩu.
Có lẽ... đây chính là trách nhiệm.
Lưu Hiệp lần đầu tiên cảm thấy trên thế giới này không còn cô độc nữa, y tiến lên nắm lấy tay Quách Gia, vẻ mặt chân thành nói: "Chúng ta là đồng chí!"
"Đồng... chí?"
Quách Gia ngẩn người, thời Xuân Thu, Tả Khâu Minh trong [Quốc Ngữ - Tấn Ngữ tứ] từng giải thích về từ đồng chí như sau: "Đồng đức tắc đồng tâm, đồng tâm tắc đồng chí."
Đồng chí, cũng chỉ những người chí hướng giống nhau, lý tưởng giống nhau.
Quách Phụng Hiếu hắn có đức hạnh gì, có thể cùng thiên tử trở thành đồng chí!
Lưu Hiệp khoát tay, bỏ qua đề tài này, tiếp tục nói: "Ngươi đã quyết định đi theo trẫm, trẫm cũng không giấu giếm ngươi, kỳ thật trẫm hiện tại chỉ có một bầu nhiệt huyết, nhưng lại không có bất kỳ chủ ý cùng kế hoạch gì, chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi."
"Phụng Hiếu, hiện tại ngươi có biện pháp gì tốt không? Trẫm nên làm thế nào để thay đổi hiện trạng?"
Lưu Hiệp vẫn luôn muốn tìm một mưu sĩ giúp mình bày mưu tính kế, dù sao dựa vào chính hắn thật sự là nghĩ không ra được biện pháp gì tốt.
Hiện tại có Quách Gia, y có thể yên tâm giao những chuyện này qua.
Quách Gia suy tư một chút, rồi nói: "Bệ hạ, hiện tại ngài tốt nhất là nên ẩn nhẫn chờ thời cơ."
"Trước đó ngài nói không sai, tuy Viên Thiệu thế lực lớn mạnh, nhưng chính bởi vì như thế, ngài hiện tại rất an toàn, bởi vì dù sao Viên Thiệu cũng cần mượn danh nghĩa của ngài để hành sự, hắn không dám làm gì ngài."
"Nay thiên hạ loạn lạc đã hiện, tranh chấp sau này chỉ có thể càng thêm kịch liệt, mà Viên Thiệu bức ép ngài, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng công kích của quần hùng."
"Đặc biệt là Tào Tháo, hắn tự xưng trong tay có thiên tử, nói ngài là giả, vì để tự chứng minh, hắn nhất định sẽ liên hợp với các chư hầu khác, cùng nhau thảo phạt Viên Thiệu."
"Đến lúc đó, cơ hội của ngài sẽ đến."
Quách Gia đơn giản phân tích thế cục hiện tại cho Lưu Hiệp, sau đó đưa ra kết luận, ẩn nhẫn là lựa chọn tốt nhất.
Lưu Hiệp gật đầu: "Tốt, cứ theo ý kiến của ngươi."
Không thể không nói, có một mưu sĩ bên cạnh chính là khác biệt, tuy rằng trước đó y cũng có dự định như vậy, muốn chờ đến lúc Viên Thiệu cùng người khác đánh nhau, sau đó thừa cơ mò cá, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nhưng hiện tại những lời này nói ra từ miệng Quách Gia, cảm giác liền hoàn toàn khác biệt.
Quỷ tài chứng nhận, đáng giá tin cậy!
Quách Gia lại dặn dò Lưu Hiệp một phen về việc chú ý ngôn hành, liền chủ động cáo từ, bên ngoài sắc trời đã tối, hắn chung quy không thể ở trong hoàng cung.
Như vậy sẽ quá mức gây chú ý.
Lưu Hiệp tiễn Quách Gia đến tận cửa hoàng cung, sau đó dõi mắt nhìn theo bóng dáng hắn dọc theo con đường lớn dần dần khuất xa, cuối cùng biến mất ở cuối con đường, hồi lâu không thu hồi tầm mắt.
"Bệ hạ, vị vừa rồi là... ?"
Trương Cáp vừa lúc dẫn binh tuần tra đến đây, nhìn thấy cảnh này, không khỏi hỏi.
Hắn không có ấn tượng gì đối với Quách Gia, chỉ nhớ hình như là một mưu sĩ dưới trướng Viên Thiệu, nhưng tồn tại cảm rất thấp.
"Tân đồng chí của chúng ta."
Lưu Hiệp cảm khái nói, vỗ vỗ bả vai Trương Cáp, xoay người ngâm nga khúc hát đi vào trong hoàng cung.
Chỉ để lại một mình Trương Cáp vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ.
Cái gì vậy?...
Lúc Quách Gia trở về nhà thì trời đã tối đen.
Hắn một mình đi đến thư phòng, châm đèn, sau đó lấy ra một phong thư từ trong một ngăn kéo bí mật trên giá sách.
Phụng Hiếu thân khải.
Phong ấn trên thư vẫn còn, chứng tỏ chưa bị mở.
Đây là một bức thư từ huyện Hứa gửi đến.
Hảo hữu Tuân Úc của hắn gửi tới.
"..."
Quách Gia yên lặng nhìn chằm chằm bức thư một lúc, nhưng lại không lựa chọn mở ra, mà đưa nó đến gần ngọn đèn dầu.
Ngọn lửa liếm láp giấy viết, rất nhanh phong thư liền bị ngọn lửa nuốt chửng, rơi xuống đất, từng chút từng chút thiêu thành tro bụi.
Đốt xong thư, Quách Gia đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Ánh trăng mông lung, chiếu vào bụi trúc nhỏ bên ngoài, mơ mơ hồ hồ, vô cùng đẹp mắt.
Thế nhưng hiện tại Quách Gia lại đang nghĩ đến một chuyện khác.
"Văn Nhược trung thành và tận tâm đối với Hán Thất, có nên lôi kéo hắn hay không? Tuy ta không được coi trọng, nhưng nếu hắn đến, Viên Thiệu tất nhiên sẽ tín nhiệm hơn."
"Đến lúc đó ta lại cùng hắn hợp mưu, ly gián Viên Thiệu và Điền Phong, Thư Thụ, dần dần chia rẽ thế lực của Viên Thiệu, bệ hạ liền có cơ hội có thể thay thế, tiếp nhận Ký Châu..."
Quách Gia trong lòng cấu tứ kế hoạch này, nhưng rất nhanh đã bị hắn tự mình bác bỏ.
Thứ nhất, nếu Tào Tháo đã dám công khai tuyên bố bức ép thiên tử, chứng tỏ trong tay có một người có thể giả mạo, thậm chí lừa gạt cả Tuân Úc, muốn để hắn tin tưởng thiên tử bên này là thật rất khó.
Thứ hai, Tuân Úc không phải một mình, phía sau hắn còn đại diện cho rất nhiều thế gia, những người đó chưa chắc đã nguyện ý để hắn đến đầu quân cho Viên Thiệu.
"Việc này, vẫn là bàn bạc kỹ hơn rồi tính..."