Chương 41. Viên Thuật: Không ai có thể ngăn cản ta xưng đế
Tam Quốc: Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Không
Ái Cật Ma Lạt Trư Đề20-12-2024 19:47:31
Trong lúc Viên Thiệu đang tập trung đại quân chuẩn bị tấn công huyện Bái thì ở tận Dương Châu, Viên Thuật lại đang bận tối mắt tối mũi cho việc chuẩn bị xưng đế.
"Đã gần ba tháng rồi! Thiên đàn của trẫm vẫn chưa xây xong, các ngươi ăn hại cả lũ à!"
"Chỉ còn bảy ngày nữa là đến ngày đăng cơ, nếu Thiên đàn chưa xây xong, các ngươi bảo trẫm làm sao đăng cơ tế trời đây!"
Trong đại điện, Viên Thuật phẫn nộ mắng chửi đám quần thần đang quỳ rạp dưới đất.
Tuy chưa chính thức đăng cơ nhưng hắn đã sốt ruột mặc long bào thêu hình rồng, sơn hà, vân văn, chim muông cá trùng, đầu đội mũ miện thiên tử, y như một hoàng đế thực sự, ngay cả xưng hô cũng biến thành "trẫm".
Có thể thấy hắn khao khát việc xưng đế đến mức nào.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Viên Thuật, đám quần thần đều có nỗi khổ tâm riêng.
Xây dựng Thiên đàn là một công trình lớn, hơn nữa thời gian trước lại đúng vào mùa đông, trời đất lạnh giá, tuyết rơi dày đặc, tiến độ càng bị trì hoãn.
Hiện tại tuy thời tiết đã ấm áp hơn một chút nhưng băng tuyết vẫn chưa tan hết, làm sao có thể dễ dàng xây xong Thiên đàn được?
Dương Hoằng thở dài nói: "Chủ... Bệ hạ, bảy ngày xây xong Thiên đàn quả thực là quá khó, vẫn nên gia hạn thêm thời gian."
Viên Thuật đã hạ lệnh cho tất cả mọi người đổi xưng hô với hắn là bệ hạ.
Lần trước có một vị đại thần gọi hắn là chủ công, kết quả bị Viên Thuật lấy tội bất kính chém đầu, hiện tại không còn ai dám không tuân theo nữa.
"Bệ hạ, vạn vạn lần không thể!"
Lúc này, một vị đạo sĩ đứng bên cạnh Viên Thuật bỗng lên tiếng, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Bảy ngày nữa, Tử Vi đế tinh án ngữ trung cung, lấn át quần tinh, cộng hưởng với mệnh cách của ngài, chính là ngày lành tháng tốt để ngài đăng cơ xưng đế!"
"Nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này thì sẽ không còn ngày lành nào tốt như vậy nữa!"
Vị đạo sĩ này chính là Trương Bì.
Hiện tại, ông ta đã được Viên Thuật phong làm quốc sư, phụ trách việc xem bói, tế lễ và tất cả mọi việc liên quan đến việc đăng cơ.
"Cái gì?!"
Nghe Trương Bì nói vậy, Viên Thuật lập tức biến sắc, quát lớn với Dương Hoằng: "Truyền chỉ của trẫm, triệu tập vạn dân phu cùng nhau gấp rút thi công, phái binh lính giám sát, bảy ngày sau nhất định phải xây xong Thiên đàn!"
"Nếu đến hạn mà không xong, tất cả đều bị chém đầu thị chúng!"
Trên mặt Viên Thuật lộ rõ vẻ dữ tợn, giọng nói tràn đầy sát ý.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Diêm Tượng im lặng từ nãy đến giờ cũng không nhịn được nữa, tức giận nói: "Chủ công, tên này yêu ngôn hoặc chúng, sao có thể dễ dàng tin tưởng!"
"Ngài xưng đế vốn đã phạm vào đại kỵ, hiện tại lại tăng thuế, xây dựng cung điện, xây dựng Thiên đàn, càng khiến cho dân chúng oán thán sôi sục, cứ tiếp tục như vậy, cơ nghiệp mà ngài vất vả gây dựng sẽ bị hủy hoại trong phút chốc mất, chủ công à!"
"Ngươi to gan!"
Viên Thuật nổi giận, chỉ vào Diêm Tượng mắng: "Quốc sư là người tu đạo, lời ông ấy nói sao có thể là giả? Trẫm mệnh mang Tử Vi tinh, chỉ cần đăng cơ xưng đế vào bảy ngày sau thì vương triều sẽ vững chắc muôn đời! Cần gì phải để tâm đến suy nghĩ của lũ tiện dân kia!"
"Diêm Tượng! Trẫm niệm tình ngươi theo trẫm nhiều năm, có công lao khổ cực nên nhiều lần không truy cứu tội ngươi vượt quyền, ngươi đừng có ỷ vào ân sủng của trẫm làm càn!"
"Trẫm là thiên tử! Ngươi phải gọi trẫm là bệ hạ!"
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Viên Thuật, Diêm Tượng không hề sợ hãi, nghiêm nghị nói: "Lão thần chỉ là nói lời thẳng thắn! Mong chủ công đừng tiếp tục mê muội nữa!"
Viên Thuật càng thêm tức giận, lập tức quát: "Người đâu! Đem tên nghịch thần này nhốt vào thiên lao cho trẫm!"
Quần thần nghe vậy đều vô cùng kinh hãi.
Dương Hoằng là người đầu tiên quỳ xuống, mở miệng cầu xin: "Bệ hạ không thể! Diêm công năm nay đã cao tuổi, thân thể suy yếu, nếu bị giam vào đại lao, làm sao có thể sống sót được?"
"Xin bệ hạ khai ân, tha cho Diêm công tội bất kính!"
Ông ta nói xong, các vị đại thần khác cũng nhao nhao cầu xin.
Diêm Tượng là người có uy tín nhất trong số các vị đại thần, làm người chính trực, được nhiều người kính trọng, những lời ông ta vừa nói cũng là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người, vậy nên làm sao mọi người có thể nhẫn tâm nhìn Diêm Tượng bị định tội?
Viên Thuật sa sầm mặt mày, kỳ thực hắn vừa nói ra những lời đó thì đã hối hận rồi, nhưng hiện tại cũng đã cưỡi hổ khó xuống.
Thế là hắn nhìn Diêm Tượng, lạnh lùng nói: "Nể mặt các vị đại thần cầu xin cho ngươi, chỉ cần ngươi nhận lỗi với trẫm, trẫm sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngươi!"
"Không cần đâu, chủ công."
Diêm Tượng không chút do dự từ chối bậc thang mà Viên Thuật đưa ra, lấy trong tay áo ra một phong thư, đặt xuống đất: "Chủ công muốn định tội lão thần cũng được, nhưng xin hãy xem phong thư này, đây là thư của Tôn Sách ở Giang Đông gửi đến."
"Được! Được lắm!"
Viên Thuật nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không còn chút nhân từ nào nữa, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, đem tên nghịch thần Diêm Tượng nhốt vào đại lao!"
Tiếng nói vừa dứt, hai tên thị vệ bước vào đại điện.
Một người một bên áp giải Diêm Tượng xuống.
Chỉ còn lại phong thư kia nằm chỏng chơ trên mặt đất.
"Đem thư lên đây!"
Viên Thuật cau mày do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định xem thử phong thư kia.
Bởi vì đây là thư Tôn Sách viết cho hắn.
Rất nhanh đã có hoạn quan đem phong thư lên, Viên Thuật nhận lấy, mở ra xem kỹ một lúc, sau đó sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
"Hay cho một tên Tôn Sách!"
Viên Thuật bóp nát tờ giấy, hung hăng ném xuống đất, giẫm đạp dưới chân!
Trương Bì thấy thế không khỏi hỏi: "Bệ hạ, rốt cuộc Tôn Sách đã viết gì trong thư?"
Tiếng tăm của Tiểu Bá Vương Tôn Sách đã vang xa.
Viên Thuật sa sầm mặt mày, không nói một lời.
Bởi vì trong phong thư này, Tôn Sách cũng khuyên hắn không nên xưng đế, thậm chí còn tuyên bố nếu hắn xưng đế thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn!
Trong lòng Viên Thuật vừa hận Tôn Sách, vừa kiêng dè hắn ta tột độ.
Tôn Sách là một viên hổ tướng, dũng mãnh hơn cả phụ thân Tôn Kiên.
Sau khi Tôn Kiên chết, Tôn Sách đầu quân cho hắn. Nhưng trên thực tế chẳng khác nào tự lập, thế lực không thể coi thường.
Nếu đoạn tuyệt quan hệ với hắn ta, e rằng sẽ trở thành họa tâm phúc!
"Biết thế này, năm xưa thà rằng giúp Lưu Biểu san bằng Giang Đông."
Dưới ánh mắt của đám quần thần và Trương Bì, Viên Thuật hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
"Truyền lệnh xuống, triệu tập dân phu xây dựng Thiên đàn, bảy ngày sau nhất định phải hoàn thành!"
"Bảy ngày sau, trẫm sẽ chính thức tế trời xưng đế, chiếu cáo thiên hạ!"
Nói xong câu đó, Viên Thuật không quay đầu lại rời khỏi đại điện.
Sự việc đến nước này, hắn đã không còn quan tâm đến việc Tôn Sách có đoạn tuyệt quan hệ với mình hay không, hắn chỉ còn cách ngôi vị hoàng đế có một bước chân nữa thôi!
Bước qua bước này, hắn chính là thiên tử chân chính!
Bước ra khỏi đại điện, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào người Viên Thuật, hắn dang rộng hai tay đón lấy.
Thiên hạ này, đều nằm trong lòng bàn tay ta.
Viên Thuật lộ ra vẻ mặt si mê, lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ có bản thân mới nghe thấy.
"Không ai có thể ngăn cản ta xưng đế!"