Chương 38: Lôi phu nhân chủ động nhận sai

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống

Nghiên Cứu Trọng Tài 24-11-2024 13:01:03

"Con thì biết cái gì? Con chỉ biết cười." 【 Ta là con nít mà! Ta cần biết cái gì sao? Ta có thể ăn có thể ngủ đã là không tệ rồi. 】 Nàng bất mãn chu mỏ. Hoàng đế trầm giọng: "Từ hôm nay trở đi, trẫm không còn một người huynh đệ. Về sau con của trẫm tranh đoạt đế vị, liệu có phải ngoài người thắng, còn lại đều rơi vào kết cục tử huyệt không?" Tưởng công công nghe được lời Hoàng Thượng nói với tiểu công chúa, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn quỳ xuống. Nhưng điểm chú ý của Bối Tịnh Sơ không giống người ta: 【??? Không phải còn có tỷ muội sao? Sự tồn tại của người ta thấp, nhưng không thể không tính vào đi? 】 Hoàng đế: "..." Con nói có lý. Vì thế chẳng phải ngày lễ ngày tiết, các phủ công chúa vẫn nhận được ban thưởng của bệ hạ. Bọn họ hân hoan rất nhiều cũng buồn bực rất nhiều, chỉ có số ít người đoán được, có lẽ là do Lỗ Vương vừa mới chết, bệ hạ bắt đầu yêu quý mấy tỷ muội có chung huyết thống. * Cây đổ bầy khỉ tan, Lôi phu nhân nhận được tin từ nhà mẹ đẻ: "Lỗ Vương đã chết, kế hoạch ngừng hẳn. Sau này lung lạc được Lôi tướng quân sẽ có được một đời phú quý." Lôi phu nhân vỗ ngực, may mà Lôi Ninh không bị hoàng đế xử tử, nếu không bà ta chỉ còn nước dẫn theo Nam Nhi về nhà mẹ đẻ. So sánh giữa Lỗ Vương không thể thành công đề bạt nhà mẹ đẻ cùng với phủ tướng quân, cái nào tốt đương nhiên không cần phải nói. Lúc này Lôi Ninh đang kiểm tra việc bài vở của Lôi Niệm Nhi, sau khi chú ý đến đại nữ nhi ông mới nhớ tới, Niệm Nhi nên đọc sách viết chữ rồi, phải mời sư phụ về dạy. Lúc nghe được tiếng hạ nhân cho mời, Quế di nương thấy trong phòng hoà thuận vui vẻ nên không đành lòng quấy rầy. Nhưng hạ nhân chính viện kiêu căng ngạo mạn không thôi: "Di nương vẫn nên để nô tài vào đi thôi, lần này phu nhân nhận lỗi với tướng quân. Ngài cũng biết tướng quân tình thâm nghĩa nặng với phu nhân ra sao, phu nhân đã chủ động nhận sai, nào có lý không tha thứ? Lỡ để chậm trễ, đến lúc đó phu nhân và tướng quân làm lành rồi, Quế di nương ngài và đại tiểu thư e là người đầu tiên chịu liên lụy." Quế di nương nghĩ đến cảnh tượng kia, bà cũng không tin tướng quân sẽ không tha thứ cho phu nhân. Tới chừng đó bị bà ta ghi hận, mẹ con hai người đều khó sống. Kết quả, chỉ có thể cho người vào phòng. "Nhận lỗi?" Lôi tướng quân nói đầy ẩn ý,"Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn tìm nàng ta." Ông giơ tay sờ đầu Lôi Niệm Nhi,"Niệm Nhi ngoan, a gia đi bận chút việc." Người đi rồi, Quế di nương ôm con gái, hai bóng dáng gầy yếu thoạt nhìn hết sức mong manh. Nghĩ đến ông hay tin phu nhân nhận sai là không chút do dự rời đi, trong lòng Quế di nương chua xót. Mặt dán mặt vào gương mặt non nớt của con gái, tủi thân muốn khóc. Khoảng thời gian hạnh phúc này sắp kết thúc rồi, sau này mẹ con bọn họ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa. * Lôi Ninh đi vào chính viện, lần đầu tiên thấy Lôi phu nhân dịu dàng lấy lòng. Một tiếng "Tướng quân -" chín cong mười tám quẹo làm ông nổi một thân da gà. "Có chuyện thì nói đi." Ông đáp lại một câu, sắc mặt Lôi phu nhân lập tức khó coi. Có lẽ bởi vì Lôi Ninh chưa từng cự tuyệt bà ta. Lần này bà ta đã chủ động nhận sai, thái độ của ông vẫn lạnh lùng cứng ngắc như vậy. Trong lòng bà ta mắng ông cả trăm ngàn lần. Lôi phu nhân không duy trì nổi nụ cười trên mặt, nhưng nghĩ đến nhà mẹ đẻ dặn dò, vẫn gượng cười ngoan ngoãn cúi đầu. "Tướng quân -, thiếp thân biết sai rồi, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với con gái của tướng quân." "Nhưng ta lại cảm thấy, những lời này của ngươi không xuất phát từ thật lòng." Bị một câu bác bỏ mặt mũi, Lôi phu nhân phát hỏa: "Lôi Ninh! Ta đã cúi mình xin lỗi chàng, chàng còn muốn ta phải thế nào? Về sau ta không nhằm vào Lôi Niệm Nhi đã tốt lắm rồi, chàng muốn ta đối đãi với nó như con đẻ sao?" Người được thiên vị không bao giờ biết sợ, mà bà ta vẫn luôn là người được thiên vị. ...