Chương 42: Ăn không đủ no

Đọc Tâm: Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống

Nghiên Cứu Trọng Tài 24-11-2024 13:01:19

Thục phi thấy nói vậy cũng phải, ánh mắt tràn ngập từ ái nhìn bụng nhỏ dưới bàn tay của mình. "Đây là con ta, dù là nam hay nữ thì ta đều thích, ta chỉ muốn nó bình an trưởng thành." Chẳng mấy chốc ban thưởng như nước chảy đưa tới, trong lòng Thục phi vô cùng mỹ mãn. Một tiểu cung nữ đi vào, vừa hành lễ vừa nói: "Chủ tử, Tuyên Thất Điện bên kia phái người truyền lời, lát nữa bệ hạ sẽ tới, bảo chúng ta chuẩn bị tiếp giá." Thục phi bật cười, căn dặn: "Còn không mau đi chuẩn bị trà nước điểm tâm, bệ hạ đã hơn nửa tháng không tới, lần này cần phải quý trọng mới được." Cung nữ Điển Hầu phụ họa: "Xem đi, bệ hạ quan tâm tiểu chủ tử của chúng ta biết mấy, vừa nghe nói nương nương có hỉ lập tức bớt thời giờ đến đây, chủ tử còn sợ đấu không lại đại công chúa sao? Hiện tại chẳng qua hoàng thượng chỉ có một cô công chúa mà thôi, đến lúc có thêm nhiều con, đại công chúa có tính là gì." "Chủ tử hiện tại mang long thai, còn sợ không thể thường xuyên được gặp bệ hạ ư?" Tính thời gian, Thục phi đứng ở hành lang chờ đợi, một bóng dáng màu đen từ xa tới gần, bà hơi cong đầu gối hành lễ: "Thiếp thân thỉnh an bệ hạ." Lạ ở chỗ, cho dù bệ hạ nói "Mau mau bình thân", cũng không bước nhanh tới đỡ bà như lần trước mang thai. Thụ phi đứng dậy, chờ bóng dáng màu đen đi tới trước mặt, đang định kéo tay Hoàng Thượng nhu tình mật ý tỉ tê một chút thì thấy đứa bé nằm trong lòng ông mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình. Thục phi: "..." Hay lắm, ôm con không thể đi nhanh, sợ quăng ngã đứa trẻ bà có thể hiểu. Nhưng vì sao tới thăm bà còn phải ôm theo đại công chúa?! Thục phi nhếch khóe miệng: "Công chúa mới đầy tháng, tuy rằng tã lót đủ dày, nhưng thời tiết trở lạnh, bệ hạ cứ ôm công chúa ra ngoài như vậy, không sợ đứa nhỏ bị cảm lạnh sao?" Nói đến chuyện này hoàng đế lại phải đỡ trán. Ông cũng không muốn dẫn theo, ngặt nỗi không dẫn nàng đi chơi, nhãi con này hết khóc lại quậy, dỗ thế nào cũng không chịu. Nếu không phải nghe được tiếng lòng của nàng, hoàng đế còn có thể bỏ qua, cố tình ông nghe hiểu nàng đang quậy cái gì. Đại công chúa cũng đã bế tới, Thục phi đành phải đón Bối Tịnh Sơ và bệ hạ cùng nhau vào tẩm điện, sau đó kính trà Hoàng Thượng. Bối Tịnh Sơ nhìn mỹ nhân liễu yếu đào tơ trước mặt, trong lòng tán thưởng: 【 Hoàng đế thật là có phúc, hậu cung giai lệ ai nấy đều xinh đẹp. 】 【 Nhìn ánh mắt Thục phi sắp như mật đường kéo sợi rồi, sao còn không hôn một ngụm trước? 】 Hoàng đế: "..." Còn nhỏ tuổi mà tư tưởng đã tà ác vậy rồi? Con học đâu ra những ý nghĩ đó? * Đám người đi rồi, cung nữ đỡ Thục phi đi tiễn hoàng thượng trở về, an ủi bà: "Bệ hạ khó lắm mới được một đứa con khỏe mạnh, sủng ái nhiều hơn chút cũng là chuyện thường tình." "Chờ tiểu chủ tử của chúng ta ra đời, nhất định không thua kém đại công chúa." Từ lúc tin tức Thục phi mang thai truyền ra ngoài, sau đó mọi chuyện đều như nước chảy mây trôi. Ngoại trừ sữa các nhũ mẫu cho Bối Tịnh Sơ uống dần ít đi, khiến nàng uống không đủ no. Có lẽ là do dùng bùa vũ lực, sức nàng lớn hơn những đứa trẻ bình thường, đồng thời ăn cũng nhiều hơn. "Hôm nay lại không mang đến à?" Bối Tịnh Sơ dựng tai nghe ngóng. Một người lắc đầu,"Thái giám kia nói, trong bụng Thục phi hiện tại đang mang long thai, bọn họ phải cẩn thận hầu hạ." "Nói là Thục phi nương nương mỗi ngày đều rất mệt, muốn ăn nhiều hơn chút, mang hết thịt ngon đồ ngon qua đó." 【 Hay lắm, Thục phi mang thai cũng có thể ảnh hưởng đến ta? 】 【 Cả cái hoàng cung to như vậy thiếu hai ngụm này của ta sao? Ăn chút đồ cũng muốn đoạt??? 】 Ngư ma ma khó chịu: "Trong bụng Thục phi là long thai, tiểu công chúa của chúng ta thì không phải con hoàng thượng sao?" "Đồ ăn cho nhiều sữa đều không đủ, hiện tại lượng sữa của chúng ta không đủ cho tiểu công chúa dùng!" "Chờ bệ hạ tới tiếp công chúa, hay là chúng ta nói chuyện này cho Tưởng công công biết vậy?"...