Con đường núi nhỏ lắm, liếc mắt hai bên chỉ thấy vách núi, đường rất ít cỏ cây, toàn đá lởm chởm, đột nhiên con hổ dừng lại bên vách núi, xuất hiện dưới kia là một bình nguyên mênh mông. Thảm thức vật xanh mướt trải dài từ đỉnh núi tới tận chân núi, một cái thác nước xuyên qua hai ngọn núi phía trước, lực chảy cực lớn của nó và vào núi đá cứng rắn, nước bắt tung tóe, hơi nước bốc mù mịt, một cái cầu vồng bảy sắc lớn bắc ngang hai ngọn núi, tạo thành cây cầu cong tuyệt đẹp.
Lúc nãy lên núi đã khó chịu, giờ con hổ đi xuống núi còn thảm hơn, xương vai hổ nhô lên dày vò Vân Lang khốn đốn, lúc này đây y cảm tưởng mình như một người bị lột da, gió thổi qua cũng đau đớn cơ hồ không chịu nổi.
Bà hổ đi trên đường núi gập ghềnh như bay, Vân Lang nhìn thấy bà ta bật nhảy cao một trượng, vươn tay hái quả lê trên cành.
Vừa mới nuốt nước bọt thì bà hồ tóm tóc kéo đầu Vân Lang lên, năm ngón tay bẩn thỉu bóp một cái, quả lê vỡ nát như tương, nước lê ép ra nhỏ vào miệng y. Vừa rồi còn lo bà hổ hại mình, giờ tham lam mút nước lê, chua ngọt thơm thơm, y chưa bao giờ ăn quả lê nào ngon như thế, không phải do tác động tâm lý đâu, ngon thật đấy.
Ít nhất không còn lo bị coi như con mồi rồi, Vân Lang nhẹ nhõm nhiều lắm, song tình hình của y không khá hơn, con hổ đi tới tận tối, y bị con khốn đó làm ngất đi tỉnh lại không biết bao lần, rồi một lần mở mắt ra thấy được vầng trăng lạnh treo ở phía tây.
Đây là ngọn đồi đất cao lớn.
Trên đồi tối đen như mực, hình như có cây mọc nhưng mà không cao lắm, đoán vậy thôi, Vân Lang chỉ nhìn thấy gốc cây, thấp tháp thoáng bóng dáng ngọn đồi, chỉ là... ngọn đồi này có vẻ quen mắt.
Chắc chắn mình tới nơi này rồi, vậy là tốt rồi, lại thêm một hi vọng.
Bà hổ quỳ hướng về phía ngọn đồi mà khóc, tiếng khóc trong đêm tối càng thêm bi ai, tiếng khóc đó làm người nghe đau xé lòng, không biết người ta phải chất chứa nỗi đau lớn thế nào mới phát ra tiếng khóc như vậy. Vân Lang bùi ngùi, y nhớ ngày quan tài bà Vân hạ xuống huyệt, y khóc tới lịm người.
Không biết là bà hổ khóc bao lâu, con hổ không đi nữa, Vân Lang nằm trên cái lưng rộng của nó thấy rất ấm áp, y rất hi vọng bà hổ biểu lộ ra nhân tính như thế, để tăng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình.
Vân Lang mệt lả rồi, ngủ một giấc, ngủ dậy mà bà hổ vẫn còn khóc.
À cần phải nói một chút, bà hổ kỳ thực là nam đấy, thoạt nhìn cái mũ mà Vân Lang nghĩ là búi tóc nên mới nghĩ là nữ, liên tưởng tới truyện cổ tích được kể hồi nhỏ nên gọi là bà.
Dù thế nào thì đến khi sao mai xuất hiện ở chân trái thì bà hổ mới đứng lên, rống một tiếng với con hổ đang nằm bẹp trên mặt đất ngủ gật rồi đi tiếp.
Hổ không phải là thú cưỡi thích hợp, quá xóc nảy, nhất là xương đùi của nó cứ không ngừng nhô lên, không ngừng cọ vào thân thể yếu ớt của Vân Lang, làm xương cốt y rời ra, cũng tốt, sợ chân tay không có cảm giác gì nữa mới nguy.
Có lẽ nếu là lúc khỏe mạnh, Vân Lang sẽ khó tiếp nhận những chuyện này lắm, có lẽ y chạy bán sống bán chết, sau đó quên đi hoặc là cố coi nó như ảo tưởng hoặc giấc mơ gì đó.
Song ở trong trạng thái dở sống dở chết này, Vân Lang chẳng quan tâm nhiều như thế, dù có quái gì xảy ra y cũng chẳng thèm ngạc nhiên, lúc này chỉ cần sống là y hài lòng.
Thậm chí trong quảng thời gian dài, Vân Lang còn coi đây là thế giới vong linh cơ, cái đó mà y còn chấp nhận thì trên đời này còn chuyện gì y không chấp nhận được nữa?
Một cái vách núi đột ngột xuất hiện chắn ngang đường đi, tưởng hết đường rồi, con hổ vọt mình lên mấy cái, sau đó đi theo con đường đá vào cái hang đá.
Vân Lang muốn chửi ba họ nhà nó, con khốn ấy rùng mình hất y xuống nền đá cứng đờ, đã thế còn bị lông con lợn rừng đâm vào người y như kim.
Bà hổ cầm hai cục đá đập vào nhau chan chát, đốm lửa tứ tung, ánh lửa lóe lên lại tắt, trong bóng tối vẻ mặt ông ta vô cùng an tường, chỉ là xấu tới xúc phạm nhân loại, làm tạo hóa hổ thẹn.
Ngọn lửa nho nhỏ bùng lên trong lòng bàn tay bà hổ, ông ta cẩn thận thổi phù phù, chẳng mấy chốc trong hang có một cái bếp lửa cháy rừng rực.
Vân Lang nằm nghiêng bên bếp lửa, nhìn con hổ dùng răng và móng vuốt xé xác lợn rừng, y lựa chọn nhắm mắt lại, cảnh đó không có tí tẹo nào đáng xem hết.
Bà hổ dùng kiếm chém một cái chân lợn rừng, chém rất ngọt, chỗ chém phẳng lỳ luôn, ông ta túy ý cho lên lửa nướng mà chả thèm sơ chế gì hết.
Không biết là một tấm da con gì được bà hổ ném lên người Vân Lang, sau đó tiếp tục nướng món ăn của mình. Cái mùi lông cháy tràn ngập hang, dù mùi trên người Vân Lang chẳng hề dễ ngửi, y vẫn thấy ngực mình nhộn nhạo muốn nôn mửa.
Nhưng bụng y có cái gì mà nôn ra đâu.
Mỡ trong chân lợn bị lửa ép ra rồi, tí tách nhỏ xuống bếp lửa, làm lửa thi thoảng sáng rực, mùi thơm dễ ngửi hơn nhiều. Bà hổ ăn uống cũng dễ dãi không khác gì con hổ, một thì dùng răng xé, một dùng kiếm xẻo.
Tốc độ nhanh ngang nhau.
Miệng Vân Lang bị bà hổ thô bạo bóp ra, một miếng mỡ trắng không thể miêu tả nổi mùi vị bị ấn vào mồm, y dùng ý chí cố trấn áp sự phản đối của dạ dày, nhai ngấu nghiến rồi nuốt xuống.
Bà hổ cứ ăn vài miếng lại xẻo cho Vân Lang một miếng, thịt chưa chín, lại còn nhạt thếch, nhưng Vân Lang vẫn đều đặn nhai nuốt, dù ở cô nhi viện thiếu thốn cũng chưa từng phải ăn thứ gì khó nuốt hơn thế, nhưng lúc này y không chê, còn ăn nhiệt tình.
Ăn thêm một miếng là có thêm một phần khả năng khôi phục.
Ăn no rồi con hổ nằm xuống tại chỗ ngủ, phát ra tiếng gừ gừ như mèo già, bà hổ thì ngồi dựa vào vách tường ngủ gà ngủ gật.
Vân Lang thì sợ bị bà hổ ném bên bếp lửa sát tường.
Thực ra lúc này không phải là giờ ngủ nữa, dựa vào ánh sáng lọt vào sơn động thì là rạng sáng rồi, Vân Lang để ý quan sát xung quanh.
Trải qua một ngày dày vò, y đã khẳng định chắc chắn, bà hổ và con hổ đều không có ý ăn thịt y, nếu may mắn, y sẽ trải qua một quãng thời gian khó có thể quên được ở trong sơn động này.
Sơn động kỳ thực rất chỉnh tề, vuông vức, vách đá đầy dấu vết đục đẽo, cho dù bị khói hun thành bồ hóng đen nhẻm, vẫn thể nhìn ra đồ đạc bên trong.
Nào bàn đá, giường đá, chẳng thiếu cái gì, trên chỗ lõm vào ở vách đá, còn có một cái đèn dầu, cái đèn tạo hình thô sơ, lại có thể nói là tinh xảo, hình tiên hạc tuy rất đơn giản, nhưng đường nét rõ ràng, có hồn.
Toàn thứ xa lạ với cuộc sống hiện giờ, lại còn có người sống nguyên thủy thế à?