Thịt vừa chín tới, Vân Lang dựa người vào bụng hổ vừa mềm vừa ấm, Đại Vương rất to, Vân Lang có nằm lên bụng nó cũng chẳng cảm thấy gì:" Dựa theo quy củ của nước Hán để bảo vệ hoàng lăng, đồng thời để chúng ta có hoàn cảnh sinh tồn thoải mái hơn."
Thái Tể đứng bật dậy nhìn Vân Lang, khuôn mặt bị ánh lửa chập chờ chiếu lên, lúc sáng lúc tối.
" Gia gia, hôm nay ở trên đường cháu nghe một kẻ là con cháu huân quý nói, ngụy đế Lưu Triệt chuẩn bị bán một phần đất hoang vô chủ ở Thượng Lâm Uyển, sao chúng ta không mua lấy hoàng lăng cùng với mảnh đất xung quanh?" Vân Lang nói ra kế hoạch lớn của mình:
" Không thể nào!" Thái Tể thất kinh, người run rẩy không sao khống chế nổi, ông ta có thể tưởng tượng ra, nếu chuyện này có thể thành, họ có thể quang minh chính đại chiêu mộ nô phó, thu gom dân đen, dù có dùng tường bao quây hoàng lăng lại cũng được.
Như thế hoàng lăng sẽ thành tài sản riêng, chỉ cần không bị Lưu Triệt soát nhà diệt tộc, bí mật của hoàng lăng sẽ mãi mãi không bị phát hiện, lại có thể hương khói cúng tế.
" Nghe xung quanh kháo nhau, chúng ta vừa đánh nhau với Hung Nô một trận lớn, cháu đoán rằng hẳn là hao tiền tốn của lắm, thậm chí tới mức quốc khố không cầm cự được bao lâu nữa đâu, nếu không cớ gì phải bán đất như vậy?" Vân Lang tiết lộ:
" Nói đúng lắm, tên ngụy đế này ỷ mình tài trí thích lập công to, liên tục đánh nhau với Hung Nô, xem ra dù có tích góp hai đời Văn, Cảnh thì cũng sắp phung phí hết rồi. Trước tiên bán ruộng đất, sau đó tới tăng thuế." Hai mắt Thái Tể như có ngọn lửa nhảy nhót:" Nước tuy lớn, hiếu chiến ắt vong, chúng ta chỉ cần đợi ngụy đế làm trái lẽ trời, mất dân tâm, khi ấy liên hệ cố cựu Đại Tần ta, vung tay một cái, lật nhào ngụy đế."
Ông ta càng nói càng quá khích: " Vân Lang, nếu làm được, gia gia nhận ngươi làm chủ."
Vân Lang há hốc mồm, không ngờ vẽ cho ông ta một đường đi sáng hơn, ông ta lại nghĩ tới chuyện lật đổ chế độ rồi.
Ngươi xưa quá nghiêm túc.
Chẳng trách mà đám Tô Tần, Trương Nghi, Công Tôn Long chỉ vẻn vẹn dựa vào ba tấc lưỡi mà tung hoành khắp thiên hạ, Tô Tần còn nắm ấn tướng sáu nước.
Ông trời ạ, Vân Lang thấy may mắn là mình tới đây chứ nếu là cái bọn bán hàng đa cấp mở mồm ra là biến người nọ người kia thành triệu phú, tỷ phú mà tới đây thì đoán chừng cái thế giới này bị hủy diệt không xa nữa.
" Gia gia là trưởng bối, chuyện này vạn vạn lần không thể ..." Vân Lang thấy Thái Tể kích động không nghe lọt tai mấy lời khuyên can nữa rồi, đành thở dài dùng kế hoãn binh: " Việc phải làm từng bước, trước tiên chúng ta cứ tính chuyện mua đất bên hoàng lăng đã."
"Đúng, đúng, trước tiên mua một vạn mẫu đất."
"Vậy gia gia có bao nhiêu tiên?"
" Cái này ..." Nhắc tới tiền Thái Tể hơi ngượng ngùng: " Ta, ta không có tiền."
Không có tiền thì nói làm quái gì nữa.
Ngủ thôi!
Vân Lang không động tác thừa, nuốt xong miếng thịt là chui vào giữa cái bụng ấm áp của Đại Vương, khép mắt lại.
Phải ngủ cùng mấy cỗ thi thể suốt một đêm, Vân Lang uể oải mỏi mệt, mặt mày phờ phạc, Thái Tể thì hớn hở không thèm để ý tới ánh mắt như xem thường của y.
Bao nhiêu năm qua Thái Tể sống trong nơm nớp lo sợ, bi thương khổ sở hết ngày này qua ngày khác, không ngờ có một ngày, toàn bộ khó khăn mình đối diện, được người ta chỉ ra một đường lối rõ ràng, cứ đi theo con đường ấy, chuyện thế nào cũng được giải quyết.
Quan trọng nhất là bên cạnh có một người để dựa vào, đúng là chuyện vui vẻ nhất trong đời.
Hơi thở Vân Lang phun ra từ mũi khiến Đại Vương cũng phải giật mình, vì nóng hơn cả hơi thở của nó.
Một kẻ trong túi chẳng có đồng nào mà muốn mua một vạn mẫu đất, không có tư cách để Vân Lang phải nể nang.
Một cân vàng là một vạn tiền, mà một vạn mẫu đất là một nghìn vạn, đó là giá thấp nhất ... Vân Lang nghĩ tới là muốn chửi.
Bất kể ở thời nào, Vân Lang tin rằng chi phí hao tốn nhất không phải là ở đất đai.
Đồ tốt trong lăng Tần Thủy Hoàng rất nhiều, nếu như đem đổi thành tiền, đoán chừng dư sức mua cả Quan Trung. Nhưng chuyện này không được nói, thậm chí không được nghĩ, nếu nói ra, người đầu tiên liền mạng với y chính là Thái Tể.
Bị người ta bắt cóc, lại bị thương, hôm nay không thể tới Nghi Xuân cung nữa, Thái Tể lục ba cái xác chết, chẳng có gì, chỉ có tên Bành Độc kia có một miếng cổ ngọc, trông không tệ, ông ta thuận tay ném cho Vân Lang.
Thái Tể hẳn được gợi ý từ vụ bắt cóc vừa rồi, nhìn người qua người lại không ngớt trên đường, động lòng lắm:" Chúng ta nên bắt vài tên dân đen về."
" Gia gia, chúng ta cần mỗi người đều cam tâm tình nguyện theo chúng ta ẩn cư thâm sơn, nếu không thêm người chỉ thêm họa."
Thái Tể tiếc nuối nói: " Ta cũng biết thế, chỉ cảm khái vậy thôi, trước kia phát hiện ra hai tên đào nô, ta định bắt chúng về sai bảo, kết quả lỡ tay giết mất."
" Thế nào cũng có, không cần vội, ngụy đế nếu như đã bắn tiếng bán đất, thế nào cũng có sách lược tương ứng đưa ra, vì đất đai có người mới có sản xuất, nếu không tốn đống tiền mua đất hoang làm gì?"... ...
Sau Thanh Minh, Thượng Lâm Uyển lại khôi phục sự tĩnh mịch thường ngày, trong rừng dã thú tiếp tục hoành hành, thợ săn tiếp tục săn thú trong ngày xuân tươi đẹp ấy.
Nông điền đằng xa dân đen tiếp tục chổng mông vất vả lao động, trừ mạ đã mọc cao thêm được một chút thì không có thay đổi gì.
Vân Lang tiếp tục ở trong núi gặm đống chữ đại triện tối nghĩa khó hiểu, nửa đoán nửa mò cũng hiểu được một đống chứ, thế rồi Thái Tể đầy kỳ vọng mang ( Liên sơn dịch) ( Quy tàng dịch) ra, Vân Lang không hiểu nổi lấy nửa chữ, những ký hiệu quỷ bí viết bằng chu sa làm y như rơi vào mây mù.
Đã thế không biết bí tàng của ai mà hàng đầu đã viết một dòng chữ ác độc "không phải tộc ta, đọc vào ắt chết!" Lại còn vẽ một cái mặt quỷ, rất có mỹ cảm cổ điển, nói thế tức là nó còn cổ hơn cả cái thời cổ này.
Từ lần trước đưa ra kiến nghị mua đất, Thái Tể đã liệt Vân Lang vào hàng ngũ trí giả, ông ta rất mong Vân Lang có thể khám phá hai môn tuyệt học thượng cổ này, để nhìn trộm chút tương lai.
"Học vấn có thể thông thần!"
Đó là quan niệm về học vấn của Thái Tể, kiến thức do thần linh ban cho, càng học nhiều, càng hiểu nhiều càng gần với thần thánh.
Còn với Vân Lang mà nói, kiến thức là để lật mặt thần thánh, thấu hiểu hơn bản chất tự nhiên, nên thứ tư tưởng ma quỷ độc hại đó không cần biết cũng được, đã chẳng ra gì còn vẽ ma vẽ quỷ dọa dẫm người ta, y khó chịu thuận tay ném sang bên, tiếp tục nghiên cứu ghi chép của Thái Tể, Thái Tể xót xa chụp lấy, cẩn thận đặt trên cùng giá sách, đợi ngày nào đó Vân Lang đổi ý, nghe nói trong cuốn sách đó ẩn chứa bí mật cực lớn liên quan tới tiên nhân...
Cái đầu quỷ làm mình nghĩ tới vụ Bạch Ngọc Kinh trong Đường Chuyên.