Q1 - Chương 050: Đại Hán làm người ta thất vọng. (3)

Hán Hương

Kiết Dữ 2 20-02-2023 19:01:13

Nhà cửa không có gì đặc sắc, được cái tường cao khí thế, lại còn nhiều tường, tiểu viện cũng có tường riêng độc lập sát tường lớn chứ không dùng sẵn tường lớn, chỗ ở của bọn họ tại tiền viện, bên đại sảnh. Về tới nơi thì thấy quản gia Trác Chuẩn cao gầy mặt hóp đứng đợi, ở bên là nha hoàn béo mặt cúi gằm không nhìn rõ dung mạo. Thấy thần sắc Trác Chuẩn bất thiện, Vân Lang chủ động chắp tay nói:" Quản gia thứ lỗi, ta lần đầu tới Dương Lăng cho nên ..." Trác Chuẩn chau mày ngắt lời: " Ta không cần biết tiểu lang ngươi làm gì, nhưng đã vào Trác thị thì phải tuân thủ quy củ của Trác thị, ngươi hiện thời ở tạm tiểu viện cùng Bình công, sau này bố trí lại, đây là nha hoàn của ngươi, từ đại sảnh trở vào không được phép tùy ý đi lại, thị nữ bên cạnh chủ nhân không được đụng tới." Nói xong là bỏ đi, chẳng thèm nhìn mặt Bình Tẩu. " Không cần chấp loại hạ nhân tầm nhìn hạn hẹp đó, ngươi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi." Bình Tẩu mỉm cười vỗ vai Vân Lang: Đó là tiểu viện tử làm theo phong cách tứ hợp viện, Bình Tẩu ở phòng chính, Vân Lang ở sương phòng phía đông đối diện với nhà bếp, phòng không lớn, so với phòng Bình Tẩu thì nhỏ bằng một nửa, bên trong có cái giường sập, chính là loại giường mà còn dùng luôn làm ghế lẫn giường ngủ, mặt trong chính là lưng ghế. Có một cái bàn thấp, nhìn kích cỡ có thể đặt vừa luôn cái giường thì biết sẽ có tác dụng kiêm bàn ăn, hai cái bồ đoàn cỏ, hai cái rương đựng đồ, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nha hoàn béo trông như món pháo đồn đưa đèn dầu tới, châm lò hương lên sau đó vội vàng rời đi chạy vào sương phòng tây, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu lên, cũng chẳng nói năng gì. Nha hoàn ở chỗ Bình Tẩu trông vừa mắt hơn nhiều, trắng trẻo xinh xắn, tuổi chừng mười sáu mười bảy, đáng tuổi cháu ông ta, nhưng mà vừa bị ông ta bóp mông kéo tuột vào phòng rồi, nghe nha hoàn đó khúc khích nũng nịu, chừng như không phải ép buộc. Vân Lang mắt tròn mắt dẹt khép cửa lại chửi một câu lão tặc, mệt mỏi nằm trên cái giường lai ghê, giờ trong người y chỉ có năm lượng bạc, đồ mưu mua tới hai nghìn ba nghìn mẫu đất, lòng vẫn ngập tự tin, ngáp dài một cái nhắm mắt ngủ ngon lành. Liền ba ngày, Vân Lang sống cũng tạm được, trừ suốt ngày phải nghe tiếng rèn sắt choang choang, thức ăn chẳng ra gì thì cũng được, Vân Lang chẳng được giao việc gì cả, thế nên mỗi ngày nếu không lang thang trên đường thì đứng dưới cửa sổ thư viện nghe giảng bài. Một hai ngày thì không sao, nhưng ngày thứ ba liền có phó dịch yêu cầu Vân Lang mang thịt lợn tới, nếu không thì không được đứng ngoài học ké nữa. Vì thế Vân Lang không chiều theo thói hư tật xấu ấy, không đi nghe giảng nữa, không phải là y tiếc gì mấy miếng thịt, mà là thứ người ta giảng y nghe không hiểu, ngôn ngữ không phải trở ngại, mà là ... không hiểu. Cổ vũ nhi tử cắt thịt nấu canh cho mẫu thân ăn? Cái quái gì vậy? Sao nghe phản nhân loại thế? Ai lại dạy con người ta như thế. Ôi cái thói đời! Trong tay Vân Lang có năm lượng bạc tốt, theo như giá cả y tìm hiểu được thì đây là số tiền lớn lắm, đáng tiếc y chẳng mua bán được gì, vì ở đây người ta thích dùng đồ đổi đồ hơn. Một số nơi chấp nhận tiền mặt khi y xòe đĩnh bạc trắng ra, Vân Lang dám khẳng định có tên bán hũ sành rất muốn chụp cả cái hũ vào đầu y, bởi y có bán cả cái quán cũng chẳng đủ đổi lấy đĩnh bạc đó. Có tiền không tiêu được, Vân Lang buồn chán trở về. Đại Hán thực sự làm người ta thất vọng. Rất may, rốt cuộc thì nồi sắt, xẻng sắt, lò sắt chính là thứ khiến Vân Lang chờ đợi ba ngày cũng đã làm xong, Bình Tẩu biến mất ba ngày qua cũng xuất hiện cùng với ba món đồ Vân Lang muốn... Thời đại đáng thương đến cái nồi cũng không biết, bọn họ nấu nướng bằng hũ gốm hoặc là đỉnh đồng, thế nên trong mắt Bình Tẩu cái thứ gọi là nồi này thật quá thần kỳ. Cho vào nồi sắt một ít mỡ lợn, đem hành hoa, trứng gà vào đảo đều, đợi mỡ bên trong nồi bốc khói, thêm vào lòng trứng có muối, xèo một tiếng, có tẹo lòng trứng mà nhanh chóng phồng lên, được Vân Lang dùng xẻng sắt lật qua lật lại mấy lần, màu vàng ruộm xuất hiện. Vì thỏa mãn sự tò mò của Bành Tẩu, Vân Lang phải làm đi làm lại quá trình này ba lần. Bành Tẩu nói một tin tức tốt, bọn họ dựa vào hình vẽ tam thất phái nô phó đi tìm khắp nơi, đã có người tìm ra thứ đó ở Lam Điền, tin tức không tốt là nô phó của Trường Bình công chúa cũng tìm thấy tam thất ở một dải đó. Vân Lang còn chưa hiểu sao đó lại là tin tức xấu, nhưng y nhanh chóng biết ngay. Rất nhanh Vân Lang hiểu ra, trước mặt quyền quý, thương nhân căn bản chỉ là rác. Hai người đang nói chuyện thì một tên tiểu lại ở phủ Đại tướng quân tới bái phỏng Trác Cơ, thái độ vô cùng hống hách, không thèm vào nhà nói chuyện đứng ở sân tuyên bố tam thất là của công chúa, không cho phép sau đó Trác thị đụng vào. Trác Cơ phải đảm bảo với người ta, Trác thị tìm kiếm tam thất vì để gia nhân dùng, không có ý bào chế thuốc. Vân Lang vốn tưởng Trác Cơ và Bình Tẩu sẽ vô cùng thất vọng, vậy mà khi tiểu lại vừa đi, hai người bọn họ mặt mày hớn hở. Rõ ràng có giao dịch nào đó, mà giao dịch này vô cùng có lợi cho Trác thị, chỉ là Vân Lang chưa đủ thông tin phán đoán, dù sao y cũng chưa hiểu cách cái xã hội này vận hành. Quả nhiên chiều hôm đó có một tin tức truyền tới, xưởng đồ sắt biến thành sản nghiệp của Trường Bình công chúa. Tất cả các giao dịch trọng đại đều được xúc tiến phía sau màn, chuyện như vậy xem ra ngàn năm qua không thay đổi gì cả, dù là trước kia tới hậu thế, không hề khác nhau, Vân Lang nhìn thấy được sợi dây kết nối hai nghìn năm. Tạm thời những chuyện này vẫn ngoài tầm tham gia của y, địa vị của y ở Trác thị còn chưa đủ để được chia sẻ những điều như vậy, tạm thời Vân Lang không quá quan tâm, y đã có dụng cụ nấu ăn rồi, bây giờ việc làm đầu tiên là cải tạo điều kiện sống đã, vì vậy đem hai lượng bạc tốt đổi lấy một xâu tiền sắt, sau đó hùng hổ dẫn nha hoàn béo của mình ra khỏi nhà. Nha hoàn béo đi cách Vân Lang một khoảng xa, không dám lại gần, cứ như sợ bị y ăn thịt vậy, đành đứng lại gọi nàng tới:" Ngươi biết mua bán chứ?" Nha hoàn béo chỉ gật đầu. " Tốt, ta cần mua thịt lợn, bột mì, các loại gia vị mà ngươi biết mỗi thứ mua cho ta một ít, không đủ tiền thì bảo ta đưa thêm."... ...