Đám người đó đi xa dần, không thấy bóng dáng đâu, chỉ loáng thoáng tiếng nói cười được gió thổi tới, còn về phần cái xác trên mặt đất thì họ chẳng thèm nhìn thêm một cái, thậm chí không kiểm tra gì cả. Mặc dù sớm đoán ra rồi, song lần này Vân Lang có nhận thức trực quan nhất về mạng người thời đại này có thể rẻ rúng tới lúc nào, hai tay bóp chặt, lòng có chút phẫn nộ, dù thế nào trong nhận thức cố hữu của y, mạng người quan trọng, sao có thể giết như thú vậy chứ?
Chưa đợi Vân Lang có bất kỳ hành động gì, Thái Tể lần nữa ấn mặt y xuống đất.
Vân Lang tức thì choàng tinh, khẽ gật đầu với Thái Tể ý bảo mình đã hiểu, cẩn thận ngước mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong khu rừng thông đen xì im ắng có bốn người khoác áo choàng giống kiểu áo tơi đi mưa bước ra.
Một đại hán đá cái xác cười dài: " Thứ Vũ Lâm lang không thèm, chẳng ngờ bị huynh đệ chúng hưởng lợi dễ dàng, sớm biết Vũ Lâm lang tới, chúng ta tốn nhiều tâm tư thế làm gì?"
Đại hán hùng tráng khác nói: " Chu Khánh, cẩn thận, thứ Vũ Lâm lang không lấy, cũng không phải chúng ta có thể lấy được, đừng vì ít tiền thưởng mà mất đầu."
Chu Khánh cười khinh bỉ: " Ai chẳng biết Vũ Lâm lang cao quý vô cùng, chúng ta làm sao so được. Chúng ta mai phục bắt dã nhân, bọn chúng sao không biết, khẳng định thấy chúng ta chuyên cần việc công, để lại thi thể cho chúng ta lĩnh thưởng."
Vân Lang dù muốn lộn mửa lần này mở to mắt cắn chặt răng nhìn đám người kia cắt đầu thi thể, treo trên hông như thỏ, coi đó như bài học xương máu cho bản thân, tuyệt đối không thể nương tay ở thời đại này.
Đám người đó đi rồi, bỏ lại cỗ thi thể mất đầu, nếu lúc này Vân Lang đi tới phía trước nhìn, sẽ thấy thêm vài thi thể không đầu.
Lần này hồi lâu không còn ai xuất hiện nữa.
Tới trưa, Vân Lang và Thái Tể ngồi trong bãi cỏ tranh ăn uống, thức ăn là miếng thịt luộc thôi, mùi vị cũng tốt, nhưng y cho vào mồm ăn không khác gì nhai rơm, mồm miệng chẳng có chút vị giác nào.
Con hổ biến mất rất lâu, tới giờ cơm mới tìm đến bọn họ.
Túi có ngăn trên lưng không còn nữa, móng có vết máu cùng với chút vải vụn, Vân Lang banh mồm nó ra, không nhìn thấy răng giắt thịt tươi, mới cho nó miếng thịt đang ăn dở coi như phần thưởng.
Vân Lang đã hiểu mục đích chuyến đi này.
Đây là giáo viên đưa học sinh đi thực tập, trước tiên nhìn rõ hoàn cảnh của mình đang ở tồi tệ thế nào, sau đó buông tay cho học sinh rèn luyện.
" Gia gia, đám Vũ Lâm Lang có vẻ như huấn luyện để giết người, nhưng đám thợ săn kia là sao? Sao bọn họ có thể truy lùng con người như dã thú chứ?" Vân Lang rốt cuộc không nhịn được hỏi:
" Đám thợ săn cũng là một loại cung nô, nhưng không làm ruộng mà đi săn." Thái Tể cho miếng thịt cuối cùng vào miệng, đợi khi hưởng thụ hết khoái lạc miếng thịt đem lại mới chùi mép nói: " Lưu dân là dã nhân, không phải là người, điểm này ngươi phải ghi nhớ, lưu dân không phải người được quan phủ thừa nhận, điểm này càng phải nhớ. Gặp lưu dân là phải ra tay trước, nếu không chúng sẽ ra tay với chúng ta, hiểu chưa?"
Vân Lang không sao gật đầu được, nên y lắc đầu.
Thái Tể nhíu mày, ông ta không hiểu trước kia Vân Lang sống trong hoàn cảnh nào mà lại có thói quen xấu giống như nhìn ai cũng là người tốt, với sự giáo dưỡng và trí tuệ y thể hiện ra, ắt phải sống trên người khác một bậc mới đúng, sao lại quá để ý tới sinh mạng không đáng giá ấy:" Trưởng bối, tiên sinh của ngươi dạy cho ngươi nhiều bản lĩnh như thế, vì sao không dạy ngươi nhân tâm hiểm ác à?"
" Gia gia, không phải thế, Mạnh Tử nói nhân chi sơ tính bản thiện, Tuân Tử nói nhân chi sơ tính bản ác, cháu nghĩ còn người vốn có thiện có ác, nhưng dù là kẻ ác cũng cần dùng luật pháp ước thúc hành vi của họ, xử phạt họ, còn người khác không có quyền tùy tiện tước đi mạng sống của người khác."
Thái Tể lấy làm lạ nhìn Vân Lang:" Các ngươi dùng suy nghĩ của Nho gia áp dụng với thủ đoạn của Pháp gia mà không có vấn đề à?"
Vân Lang bảo vệ quan điểm của mình:" Nho gia dạy chúng ta làm người hướng tới cái thiện, Pháp gia giúp quản thúc người kiềm chế cái ác, không hề xung đột."
" Các ngươi thật dễ dãi." Thái Tể cười xong thì lắc đầu, cảm thấy không sao tin nổi, Nho gia, Pháp gia tư tưởng đối địch thì không thể dung hòa mới đúng:
Chủ đề này dừng ở đó, một không muốn nói chuyện, một thấy hoang đường.
Vừa mới ăn thịt xong đi xem xác người, Vân Lang thấy dạ dày muốn trào ngược, Thái Tể mặt lạnh tanh, ông ta nhìn đống xác chết không khác gì đống củi.
Con hổ cứ tới gần ngửi ngửi, mùi máu tanh kích thích dã tính của nó, nhưng nó vẫn nhịn được không cắn xé, xem ra được Thái Tể thuần hóa tới mức độ cao rồi.
Vân Lang tất nhiên không ngu xuẩn tới mức đem những cái xác này đi chôn, chỉ thầm mặc niệm vài câu trong lòng, mong linh hồn họ sớm xiêu thoát.
Vũ Lâm Lang và đám thợ săn đều không thấy nữa, hai người bọn họ đi xuyên qua cả hoang nguyên rộng lớn không gặp bất kỳ ai.
Mặt trời ngả về tây, đỏ ối lờ mờ treo ở đỉnh núi, hai người họ tới được rừng thông bên Vị Thủy, khu rừng xanh thẫm chọc lên trời như tường như lũy, tầng tầng lớp lớp, nếu không cẩn thận sẽ lạc đường như chơi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sói hú, khiến người ta nghe mà rởn tóc gáy.
Đầu xuân ban ngày rất ngắn, thêm nửa tiếng nữa thôi là mặt đất sẽ tối tăm, nơi này gần Tần lăng, có thể nói hai người bọn họ đã đứng trên đồi đất rồi, Vân Lang thở phào, y chưa bao giờ đi nhiều như thế, dù thân thể được Thái Tể rèn luyện rất tốt, cũng mệt mỏi lắm rồi, lúc này chỉ cần ngồi nghỉ là không thiết đứng dậy nữa.
Đi vòng quanh Tần lăng mất nửa canh giờ.
Tần Lăng nguyên vẹn, không có hang trộm đào, ngay cả hang chuột lớn một chút cũng không có. Thái Tể dẫm lên một cái lỗ nhỏ không biết con gì đào ra, dùng lực dẫm cho cái lỗ kín lại, còn dùng chân di đi.
Quanh năm suốt tháng đi trên con đường này, hoang nguyên không lối đã thêm một con đường nhỏ, song bị che khuất trong cỏ tranh, rất khó phát hiện.
Trời xẩm tối, Thái Tể bước rất nhanh, men theo con đường nhỏ tới chân Ly Sơn, bắt gặp một con suối, nước băng tan toát ra cái lạnh buốt xương.
Con đường biến mất ở bên dòng suối, Vân Lang theo Thái Tể dẫm lên đá cuội ngược dòng mà lên, càng đi lên cao, đá cuội càng dày, chân người dẫm lên đá không để lại chút dấu tích nào nữa.
Bắt gặp vách đá không cao, Thái Tể nhẹ nhàng leo lên như vượn, từ trên cao kéo một cục đá rồi chảy xuống, người rơi rất chậm, Vân Lang nhìn kỹ thì thấy tay ông ta nắm sợi xích nhỏ.
Đợi Thái Tể chạm đất, vách đá tựa hồ rung lên một cái, nhưng không phát ra tiếng động lớn.
Thái Tể buông xích, không đợi xích thu lại, hai tay đặt lên vách đá đẩy mạnh, không ngờ vách đá lại chầm chậm lùi vào, một khe hở đen xì rộng ba xích xuất hiện trước mặt hai người.
Đại Vương thuần thục đi vào trước.