Q1 - Chương 037: Có muốn được như thế không?

Hán Hương

Kiết Dữ 2 20-02-2023 19:01:13

Trên bình nguyên kỵ binh tung hoành, bao vây chặn đường, ép đám dã thú phát cuồng chạy theo con đường định sẵn, sau đó hoàng đế đứng trên lạc xa lớn, dương cung lắp tên, bắn dã thú phía dưới. Mỗi mũi tên bắn ra, quần thần xung quanh hò reo khen ngợi, lập tức có dũng sĩ không sợ chết xông vào trong đại quân thú, có thể lấy được con mồi hoàng đế hạ sát mang về là dũng sĩ thực sự, sẽ có ban thưởng lớn. Dũng sĩ không may bị dã thú nhấn chìm thì chỉ bị xỉ nhục. Đây rõ ràng không phải là vấn đề bắn trúng hay không, có mù mắt bắn vẫn trúng được. Đương nhiên, chẳng may nhân phẩm hoàng đế tệ tới mức bắn không trúng, cũng có nội quan lén lút kim tiễn của hoàng đế cắm vào người dã thú, nếu ai dám nói ra, sẽ chém cả nhà. Vân Lang tất nhiên chỉ nhìn thấy đại trướng, thấy đàn dã thú như thủy triều, còn cái khác đương nhiên do Thái Tể ở bên giải thích cho, chứ xa như vậy, y chẳng thể nhìn thấy chi tiết. " Hâm mộ không? Có muốn một ngày như thế không?" Thái Tể bị cuộc đồ sát vô vị kia làm máu sôi sùng sục, nhỏ giọng hỏi Vân Lang: " Gia gia nói là làm dã thú hay là làm hoàng đế?" Phải thừa nhận bị Thái Tể hun đúc, Vân Lang cũng sinh ra không ít tình cảm với Đại Tần, song y hoàn toàn không có hứng thú với đại nghiệp kia, biết thừa ý Thái Tể vẫn cứ châm chích: " Đương nhiên là làm hoàng đế." Thái Tể một tay vịn cây, một tay chỉ quân trận ở bình nguyên cảm khái:" Đại Tần ta từng cường đại chỉ có hơn không kém thế này đâu." Vân Lang xem đủ rồi, không lo đám người này vô tình đi lạc tới chỗ bọn họ liền ôm cây từ từ tuột xuống, chuẩn bị đi xem Đại Vương thế nào, dưới núi tù và, trống trận, tiếng hò hét vang dội bốn phương không biết có phải là khơi lên hồi ức không tốt không, hôm nay nó trốn biệt trong nhà không thò đầu ra ngoài. Về tới nhà Đại Vương hổ đang ý đồ dùng hai cái móng lớn che tai, vì cấu tạo thân thể, nó không thể làm được, nên tức tối gầm thét, cào loạn, vách tường toàn vết móng vuốt của nó, trông vô cùng đáng thương. Khẽ thở dài, Vân Lang kiếm hai miếng da mỏng, vo thành cục nhét vào tai Đại Vương, ôm lấy cái đầu to tướng của nó, Đại Vương mới lắng lại một chút, miệng vẫn phát ra tiếng gừ gừ, răng nanh nhe hết ra ngoài, nhưng nhìn vào thấy nó tội nghiệp hơn là hung dữ. " Gia gia, tên ngụy đế đó đi săn bao lâu?" Vân Lang bực bội hỏi, cuộc sống đang yên bình bị người ta phá đám, làm y vô cùng không vui: " Lâu thì một tháng, nhanh thì mười ngày." " Bọn chúng làm thế, dã thú nơi này còn đường sống sao?" " Không đâu, thiên tử đi săn tự có lòng nhân từ, thế nào cũng mở cho một đường sống, ngoài ra không giết thú mẹ có thai, không giết thú con, chủ yếu giết mãnh thú, nhưng quy củ này phải tuân thủ." Thái Tử giải thích, tuy Lưu Triệt chỉ là tên nguy đế nhưng uy nghiêm hoàng gia vẫn phải giữ, triều Hán kế thừa phần lớn quy củ Đại Tán, ông không lạ gì: " Cháu nhớ lão tổ tông vì bảo vệ hươu mẹ mà bị Thủy hoàng đế bắn chết, Hán hoàng có tuân thủ quy củ không?" Nghe Vân Lang nhắc tới chuyện lão tổ tông bị hoàng đế bắn chết, Thái Tề chẳng bi thương, bình đạm nói:" Đế vương hành sự như lôi đình vũ lộ, đều là ân điển, cho dù có phụ thần tử, cũng không được oán niệm." Vân Lang nhìn thẳng ông ta:" Nếu như cháu nhìn thấy người thân bị hoàng đế giết như giết gà, cho dù cháu không thể giết Hán hoàng báo thù cho gia gia, cũng nhất định tìm kẻ địch lớn nhất của hắn để quy thuận, làm địch cả đời." Ánh mắt Thái Tể trở nên bén nhọn: " Ngươi không có chút tôn kính nào với hoàng quyền sao?" Vân Lang vỗ vỗ đầu Đại Vương đang run lên từng chập, giận dữ nói:" Cháu thề bảo vệ hoàng lăng là vì được gia gia cứu mạng chiếu cố, không phải vì Thủy hoàng đế, ông ấy không có ơn với cháu, cho nên cháu chẳng nợ gì ông ta, cháu nợ gia gia, nên mới ở lại đây sống khổ cực." " Ngươi ... Ngươi ..." Thái Tể chỉ mặt Vân Lang hồi lâu không nói ra lời, cuối cùng chỉ có hai dòng lệ chua chát tuôn ra: " Ân trạch Đại Tần đã tuyệt rồi ... nay thiên hạ đâu còn ai là người từng nhận ân của Đại Tần ta nữa." Nói xong đi ra ngoài như xác chết không hồn. Vân Lang nhìn bóng lưng như cong xuống của Thái Tể mà hối hận, mình đã quá nặng lời, với một người đem cả sinh mệnh hiến cho hoàng đế, những lời đó quá tàn khốc. Là vì Vân Lang đã bất giác chuyển sự tức giận với Hán đế sang Tần hoàng, không khó đoán, có lẽ bốn năm trước mẹ của Đại Vương đã chết trong hoạt động săn bắn của hoàng gia. Đáng thương cho con hổ nhỏ ở trong đại quân thú cuồn cuộn kia đã phải trải qua kiếp nạn gì mới kiên trì tới lúc được Thái Tể cứu về nuôi dưỡng. Vì thế mà Vân Lang đeo ba lô da hươu lên vai quyết định dẫn Đại Vương ra hậu sơn, tránh thật xa chỗ ồn ào này, con hươu đang nuôi con nhỏ, nó do dự một lúc rồi ở lại, không đi theo hai người. Hậu sơn có rất nhiều khe rãnh chằng chịt, kỵ kinh sẽ không cách nào tìm tới nơi này, còn dã thú nơi đây chắc trốn sâu vào Tần Lĩnh rồi. Đi qua chẳng cỏ, đi xuyên qua rừng thông rậm rạp có đặt vô số cạm bẫy của Thái Tể, lên đài cao nơi xảy ra điển cố Chu U Vương phong hỏa hí chứ hầu, nơi này sớm bị cỏ hoang nhấn chìm, chỉ có ít đất nền màu xám nện chặt khiến người ta còn lờ mờ nhận ra đây là cảnh quan nhân tạo. Cách bãi săn của hoàng gia rất xa, nơi này yên tĩnh lại, Đại Vương không còn bất an nữa, song vẫn không chịu cho Vân Lang rút miếng da trong tai ra, nó vẫn còn sợ. Trong túi đeo trên lưng có rất nhiều thịt, Đại Vương mấy ngày qua chẳng ăn uống gì. Thật đáng thương. Vân Lang dùng dao gọt miếng nào, Đại Vương há mồm nuốt luôn, tới khi chỉ còn mỗi khúc xương trơ ra, nhét luôn vào miệng nó. Chỉ nghe rắc một cái, khúc xương to bằng cổ chân Vân Lang bị nó cắn vỡ, tủy bên trong vẫn còn tươi, y dùng gậy moi ra, Đại Vương nhai luôn cả cái gậy. Rất kỳ quái, ngoài kia từng bừng náo nhiệt như thế, Vân Lang lại thấy càng thêm cô độc. Hôm nay vô duyên vô cớ nổi giận với Thái Tể chính là do bị loại tâm tình không tốt này khống chế, cứ tưởng mình thích ứng rất tốt, thì ra chỉ là loại bản năng tự bảo hộ che dấu đi cảm xúc thật thôi.