Quyển 1 - Chương 27

Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con

Miêu Tình Thạch 17-07-2025 07:28:48

"Chúng ta về nhà thôi." Chúc Bạch Thược xốc chăn lên định leo xuống giường nhưng lại bị Hỉ Nhi ngăn cản. "Bệ hạ không cho chúng ta đi." Chúc Bạch Thược hoang mang nhìn Hỉ Nhi, không biết tại sao Hỉ Nhi lại ngoan ngoãn như vậy, nàng khó hiểu hỏi,"Hỉ Nhi, chúng ta về nhà, bệ hạ đâu có ở đây." Đúng thế, nàng đã lén lút quan sát rồi, Cao Dương không ở trong cung điện này, thậm chí trong cả căn phòng to lớn chỉ có một mình nàng và Hỉ hi. Hỉ Nhi cắn môi, rối rắm mãi mới nhắm mắt mà nói,"Tiểu thư, tiểu thư mang thai rồi! Bệ hạ không cho chúng ta đi, còn có nhiều người canh gác ở ngoài kia." "Mang thai?" Chúc Bạch Thược như không hiểu, nàng hỏi lại lần nữa. "Vâng, tiểu thư mang thai rồi, thái y nói thân thể ngài yếu ớt, không được làm chuyện mệt nhọc quá sức, phải nghỉ ngơi cho tốt." Hỉ Nhi vội vàng đỡ Chúc Bạch Thược ngồi xuống, chèn thêm hai cái gối mềm sau lưng nàng. Nàng ta định chờ thêm vài ngày nữa mới nói, nhưng sợ tiểu thư nghi ngờ nên mới không nói, bây giờ tiểu thư biết rồi, không cần phải giấu giếm nữa. Chúc Bạch Thược sờ sờ chiếc bụng bằng phẳng, bờ môi run lên, nàng nhìn chăm chú vào Hỉ Nhi,"Ngươi nói thật sao?" Hỉ Nhi gật đầu, trong mắt vừa có vẻ vui mừng vừa lo lắng. "Ta... phải làm sao đây..." Hàng mi dài của Chúc Bạch Thược khẽ rủ xuống, sắc mặt phức tạp xen lẫn chút khó hiểu. Tình cảnh mà nàng nhìn thấy trong tòa lầu kia hiện lên, Lý Thắng Gia dịu dàng, cúi đầu hôn Công chúa Vân Châu với vẻ mặt tình yêu tràn trề. Một người tao nhã, một người dịu dàng động lòng người, đúng là xứng đôi vừa lứa, như thần tiên quyến lữ. Người mình thích không hề thích mình, thậm chí còn nói mình là kẻ vô dụng. Dù không phải tình nguyện nhưng mình lại làm chuyện vợ chồng với Hoàng đế, còn mang thai... Nàng phải làm sao đây? Tại sao trên thế gian này lại có nhiều chuyện không hài lòng như thế? "Tiểu thư, ngài đừng bao giờ nghĩ quẩn, bây giờ ngài rất yếu, còn mang thai con của Hoàng đế, còn là đứa con đầu tiên của bệ hạ nữa! Chuyện này liên quan đến nhiều mặt triều đình, chúng ta không thể làm theo ý mình được đâu!" Hỉ Nhi biết là Chúc Bạch Thược thích Lý Thắng Gia như thế nào, thế nên nàng ta mới sợ Chúc Bạch Thược nghĩ không thông, bèn lấy một lá cờ ra. "Lão gia vẫn chưa biết chuyện này, sau khi lão gia về từ Giang Nam, chắc là cũng vui mừng." [Không phải một mà là ba đứa!] Hệ thống lẳng lặng sửa lời Hỉ Nhi. Chúc Bạch Thược lắc đầu, nàng hoang mang mờ mịt không biết phải làm sao. "Tiểu thư, trước hết cứ nghỉ ngơi, bồi dưỡng thân thể cho khỏe đã." Hỉ Nhi nghiêng đầu nhìn ra ngoài,"Bệ hạ rất chú ý tới đứa bé trong bụng ngài, đã sắp xếp người phòng thủ nghiêm ngặt ở ngoài." Chúc Bạch Thược khẽ đáp. Cao Dương ngồi bên bàn phê tấu chương, trên gương mặt lạnh nhạt không hiện vui buồn thường ngày, giờ thỉnh thoảng lại có ý cười nhàn nhạt khiến những đại thần tới đây có phần lạnh sống lưng. Đến tận bây giờ Cao Dương vẫn chưa thể tin được, chỉ một đêm đó thôi mà Chúc Bạch Thược đã mang thai, lòng hắn chỉ thấy vui sướng không tả được. Hắn nhớ, lần cuối cùng mình thấy vui như vậy là khi còn nhỏ. Ngay cả ngày lên ngôi, hắn còn không vui đến thế. Vì trước khi lê ngôi, hắn đã nắm chắc mười phần rằng ngai vàng sẽ là của mình, nhưng chuyện có con thì khác, con cái rất cứng đầu, không bao giờ báo cho người ta biết là chúng sẽ đến khi nào. Chúc Bạch Thược là người phụ nữ đầu tiên của hắn, trong bụng nàng là đứa con đầu lòng của hắn. Cao Dương muốn cho Chúc Bạch Thược một danh phận. Hắn đặt bút son phê tấu chương xuống, bảo thái giám lấy thánh chỉ trống ra, cầm bút viết lên rồi đóng dấu ấn, không hề do dự chút nào. "Tuyên thánh chỉ này đi." Tiểu thái giám cúi người nhận lệnh, tiếp nhận thánh chỉ bằng hai tay rồi đi ra ngoài tuyên chỉ. Còn Cao Dương thì đứng dậy, cất bước ung dung trong điện, sau khi đi được hai vòng thì chú ý đến đại thần kia vẫn còn, hắn bèn hỏi,"Ái khanh, ngươi nói xem nên chuẩn bị đồ chơi nào cho con nít thì được?"