Chương 11:
Xương Đông về khách sạn trước. Hai ngày qua, đầu óc anh đã bình tĩnh trở lại, không còn nôn nóng muốn gặp mặt Diệp Lưu Tây nữa.
Là cô vượt nghìn dặm xa xôi đến Tây An, xem liên tiếp ba buổi diễn múa rối của anh, còn mang theo một quyển tạp chí đưa tin "tai tiếng" về anh, còn cất giữ một tấm ảnh kỳ dị liên quan đến Khổng Ương. Nhất định cô cũng có việc cần nhờ anh, chẳng qua đang cố tỏ ra huyền bí thôi. Anh không muốn bị người ta dắt mũi, chuyện tìm xác đã tạm gác lại hai năm rồi, không cần thiết vội vàng trong vài giây.
Lúc mở cửa phòng, thấy dưới khe cửa có nhét tấm danh thiếp phục vụ "thư giãn", anh khom lưng nhặt lên, tiện tay ném vào thùng rác.
Giờ vẫn còn sớm, Xương Đông mở hộp dụng cụ múa rối, lấy tấm da trâu đã mài ra tạo hình Rối bóng. Dụng cụ đục đẽo bày đầy cả bàn, chỉ riêng dao khắc đã có đủ các loại từ hình tròn, bán nguyệt, hoa mai, đến chữ nhân, đôi mắt. Anh đẩy lưỡi dao, di chuyển tấm da trâu, khẩu quyết khắc khuôn mặt Rối bóng như văng văng bên tai: Mày lá liễu, mắt hạnh, miệng anh đào nhỏ nhắn...
Tương truyền, múa Rối bóng có từ thời Hán. Hán Vũ Đế để nhớ nhung Lý phu nhân – vị sủng phi đã qua đời, thế nên lệnh cho thuật sĩ lập đàn chiêu hồn, buổi tối đốt nến, bố trí màn trướng, chỉ để được ngồi nhìn bóng dáng Lý phu nhân và ánh nến chập chờn phản chiếu trên màn vải. Truyền đến nhân gian chính là môn múa Rối bóng.
Lý phu nhân và Hán Vũ Đế đã thành người thiên cổ, thuật sĩ cũng chẳng còn trên cõi đời, song múa Rối bóng vẫn tồn tại và lưu truyền mãi đến ngày nay.
Trên đời này, phần lớn mọi vật dù hữu hình hay vô hình đều có thể sống lâu hơn con người, bởi thế mới biết loài người yếu ớt đến nhường nào.
Khắc được hồi lâu, ngón tay Xương Đông tê cóng, nhiệt độ buổi tối của nơi này liên tục hạ thấp cứ như rơi tự do, máy sưởi chẳng ăn thua gì, chỉnh đến nhiệt độ cao nhất mà vẫn vô ích. Anh chụm hai tay đưa lên miệng hà hơi, xoa nắn chà xát, ánh mắt chợt hưởng đến tấm danh thiếp phục vụ "thư giãn" trong thùng rác.
- Đẹp lắm sao, chỉ là một ả gái thôi mà.
Xương Đông cúi người nhặt tấm danh thiếp lên, chần chờ chốc lát mới lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại in trên đấy.
Người tiếp điện thoại giống như chuyên viên chăm sóc khách hàng, ân cần hỏi: "Anh thích kiểu nào ạ? Mảnh khảnh hay nở nang? Thơ ngây hay gợi cảm? Chúng ta chọn các tiêu chí trước để tránh người đến nơi mà anh lại không hài lòng".
Xương Đông nghĩ ngợi: "Hơi gầy, thơ ngây... mà thôi gợi cảm đi".
Anh không phân định được Diệp Lưu Tây thuộc kiểu nào, dường như cô thuộc kiểu đan xen giữa thơ ngây và gợi cảm, lúc thì nghiêng về thơ ngây nhiều một chút, lúc thì gợi cảm nổi trội hơn, nhưng tất cả chỉ là ngụy trang, không che giấu được vẻ ma mị trên người.
Cô gái được chọn tên là Sunny. Cô đang xem mấy chị em đánh bài ở sòng bạc kế bên khách sạn thì nhận được phân công, cô lập tức xách túi đi làm nhiệm vụ ngay.
Vào thang máy, cô ta tranh thủ lấy gương nhỏ ra dặm lại lớp trang điểm. Trong khoảng thời gian từ thang máy đến cửa phòng Xương Đông, Sunny đã cởi hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, lộ ra viền áo ngực ren màu hồng, còn chính lại chiếc váy da. Tới nơi, cô ta ấn chuông cửa, nở nụ cười chuyên nghiệp.
Vào khoảnh khắc cửa mở ra, cô ta thoáng sửng sốt.
Xương Đông lạnh nhạt bảo: "Vào đi".
Sunny vào phòng, ánh mắt lướt qua bàn trà thấy mười mấy lưỡi dao sắc lẹm sáng loáng, lòng cô thót hoảng sợ.
Cô ta thường phục vụ mấy vị khách bụng bự, đầu hói, miệng thối; nhưng khi gặp được khách "tươi ngon" như Xương Đông lại không hề cảm thấy mình trúng số độc đắc. Mấy đàn chị đã dạy: "Những thằng trẻ trung, đẹp trai mà thiếu gái sao? Em nên thông minh hơn một chút, càng như vậy lại càng biến thái. Đẹp trai, trông sạch sẽ, mang vẻ u sầu, gọi gái lại không chơi ngay, thể nào cũng có sở thích đặc biệt...".
Xương Đông vừa khớp với mọi điều trên. Cộng thêm đêm hôm khuya khoắt, ở trong phòng mà anh vẫn đội mũ lưỡi trai, nửa trên gương mặt đều ẩn dưới vành mũ. Thế không u ám, biến thái thì là gì?
Sunny nuốt khan, mấy ngày trước ông chủ đã cho họ xem một bộ phim của Hàn, nội dung xoay quanh tên biến thái, chuyên dụ dỗ và giết hại gái điếm, nhắc nhở họ phải đề cao cảnh giác. Xem xong, cô ta còn mơ thấy ác mộng, mấy hôm nay khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
Cô ta lúng ta lúng túng: "Hay là... em đi tắm trước nhé!".
Xương Đông ngồi xuống sô pha, đưa tay phủi lớp da vụn trên lưỡi dao: "Qua đêm ba trăm, còn tán gẫu thôi thì bao nhiêu?".
Đầu óc Sunny xoay chuyển rất nhanh: "Cùng một giá, không thể rẻ hơn, bởi vì tối nay tới chỗ anh nên không nhận được mối khác mà".
Xương Đông rút trong vì ra ba tờ một trăm tệ, nhấc tách trà đè lên: "Tôi vừa đến đây, muốn kinh doanh nhưng không nắm rõ tình hình nơi này, cho nên tìm người ở trong nghề hỏi thăm vài chuyện".
Ra là vậy! Sunny thở phào, ngồi xuống chiếc sô pha đối diện anh,"Ông chủ, em khuyên anh một câu, muốn làm ăn trong ngành bọn em hả, anh dập tắt ý nghĩ đó đi, không có cửa cho anh chen chân đâu".
Xương Đông vẫn lãnh đạm: "Cô phân tích thử xem?".
Dù sao cũng không phải bí mật thương mại, Sunry liền thao thao bất tuyệt, nghĩ đến đâu nói đến đó, không hề có trình tự.
- Nghề này ở trong thị trấn không đánh quả lẻ được, hầu hết đều bị thu nạp dưới trướng hai nhà. Người địa phương không ai mặt dày làm nghề này, mấy cô gái bán hoa toàn ở nơi khác đến, được chia theo miền Nam và miền Bắc, mỗi phe đều có ông chủ lớn quản lý.
- Hai phe vốn có mâu thuẫn, về sau có một nhà muốn chen chân vào, hai phe mới đồng tâm hiệp lực đánh đuổi người ngoài. Sau đó hai bên bắt đầu phân chia địa bàn làm ăn, vạch ra phạm vi thế lực. Sunny là người miền Nam, lấy khách sạn Xương Đông đang ở làm ví dụ, tuần này là phe Nam chào khách, đến tuần sau, cũng chính là ngày mai sẽ đến lượt phe còn lại.