Chương 15
Xương Đông nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi đã đến căn phòng kia rồi".
"Gì cơ?".
"Cô làm hả?".
Xem ra không thể giả ngơ cho qua chuyện, Diệp Lưu Tây vứt khăn sang bên cạnh, đưa tay vuốt tóc: "Anh thả người rồi à?".
"Đắp chăn cho gã thôi".
Diệp Lưu Tây cất lời châm chọc: "Thật không ngờ anh cũng có tâm địa Bồ Tát đấy nhỉ".
"Cô có biết với nhiệt độ hiện tại, vừa mở cửa sổ vừa cởi trần cả đêm, nhẹ thì tê liệt vì quá lạnh, nghiêm trọng thì sẽ chết cóng không?".
Diệp Lưu Tây chẳng thèm quan tâm: "Vậy thì sao?".
Xương Đông nhìn cô đăm đăm: "Người ta bị chết cóng sẽ trở thành án mạng. Nhiều người trông thấy cô ôm ấp đi lên tầng với gã, cảnh sát sẽ đến tìm cô trước tiên".
Diệp Lưu Tây cười bỡn cợt: "Lo lắng cho tôi vậy à? Sợ tôi ngồi tù ư?".
Xương Đông bực dọc gắt giọng: "Cô ngồi tù hay đền mạng thì mặc xác cô, nhưng xin đừng làm lỡ dở việc của tôi. Trước khi tìm hiểu rõ chân tướng chuyện ở Long Thành, tôi hy vọng cô hành động có nguyên tắc, tôn trọng pháp luật, đừng gây phiền phức cho mọi người. Xong chuyện rồi, cô muốn giết người phóng hỏa thì tùy cô, không liên quan đến tôi".
Diệp Lưu Tây lặng thinh, mặt vẫn vương nét cười, lát sau mới đáp: "Được thôi". Giọng cô nhẹ bẫng như không buồn để tâm, có điều tiếng đóng sầm cửa vang vọng cả tầng lầu. Âm thanh này thay lời cảnh báo cho Xương Đông biết, anh đã đắc tội cô rồi.
Diệp Lưu Tây vừa xuống lầu vừa thầm mắng Xương Đông: Muốn dạy đời tôi á, đùa chắc!
Đến bãi đỗ xe, cô quay đầu lại nhìn cửa sổ đen ngòm để mở. Nếu cô nhảy vào căn phòng đó gây chuyện lần nữa thì quả thật quá nhỏ mọn.
Coi như hôm nay mày may mắn!
Diệp Lưu Tây đi về phía xe mình, chỉ còn năm ba bước nữa là đến nơi thì bỗng dừng chân lại. Cửa xe cô đang mở, có bóng người thấp thoáng bên trong.
Cô cười khẩy, hôm nay là ngày gì ấy nhỉ, hết người này đến người kia chọc phá cô! Diệp Lưu Tây thả nhẹ bước chân, lặng lẽ tiến lại gần, tựa người vào cửa xe đang để mở, đưa tay xuống gầm chiếc ghế gần mình nhất, từ từ rút ra một con dao.
Con dao bổ dưa khá dài, lưỡi dao sáng loáng, ánh lên tia sáng lạnh lẽo trong màn đêm.
Người kia đang tìm kiếm gì đó trong xe, động tác nhẹ nhàng sột soạt như chuột lang lùng sục đồ ăn. Diệp Lưu Tây gõ sống dao vào khung cửa, đối phương giật này mình, người thoáng run lên, toàn thân sững lại không dám cử động.
Diệp Lưu Tây thản nhiên hỏi: "Đang tìm gì vậy? Tôi rành chiếc xe này lắm, hay cứ nói ra để tôi tìm giúp một tay cho"...
Nhận được điện thoại, Xương Đông vội chạy xuống lầu. Từ xa đã thấy Đường Mập hai tay ôm đầu, bên chân là túi hành lý, ngồi xổm bên cạnh cửa xe mở hờ như tên tội phạm bị bắt đi cải tạo, còn Diệp Lưu Tây thì tựa vào thân xe chờ đợi đến sốt ruột.
Đường Mập trông thấy Xương Đông cứ như gặp được người thân, khàn giọng gọi to: "Anh Đông, anh mau nói cho cô ta biết, em là người của anh, chính anh sai em lục soát xe cô ta. Anh mau nhận đi". Gã vừa kêu gào vừa nháy mắt liên hồi với anh.
Mới mấy ngày trước, nhờ quan hệ của Đường Mập mà anh mới tìm được đoạn phim giám sát, nào ngờ chẳng được bao lâu đã phải trả lại món nợ ân tình rồi. Xương Đông đứng cách Diệp Lưu Tây khoảng mười thước, sau đó gật đầu: "Phải, cậu ta là người của tôi".
Diệp Lưu Tây khẽ hất cằm, trong nụ cười cố ý ra vẻ ngạc nhiên: "Còn tưởng anh là người thật thà hóa ra cũng chơi bẩn...". Cô đá Đường Mập một cú,"Tìm được gì rồi?".
Gã ngã sấp xuống đất cũng không dám kêu đau, vội bò ra xa bằng cả tay lẫn chân, rồi tiếp tục ngồi xổm.
Xương Đông cất lời: "Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn điều tra xem cô là ai; có điều hành vi hơi quá đáng, cam đoan không có lần sau".
Trước hành động nhận lỗi dứt khoát của anh, Diệp Lưu Tây không thể tiếp tục mượn cớ giận chó đánh mèo nữa. Lát sau, cô nhoẻn khóe môi nở nụ cười vờ vịt: "Không sao, mới đầu mọi người còn chưa hiểu rõ về nhau nên khó tránh khỏi va chạm, tôi cũng không phải người so đo tính toán, nhưng mà Xương Đông à; Cô gằn từng chữ đầy ẩn ý,"Đừng để xảy ra lần thứ hai nhé, con người tôi không biết tôn trọng pháp luật đâu".
Đường Mập im thin thít đi theo Xương Đông. Mãi đến khi cảm thấy đã cách đủ xa, Diệp Lưu Tây không thể nghe được, gã bắt đầu lầm bầm chửi thề, bao lời thô tục đều thốt ra hết, vào trong phòng rồi còn nhìn ngang liếc dọc: "Anh Đông, em mới đến đây, phòng anh rộng thế này hay là cho em ngủ nhờ sô- pha đi, em đỡ phải tìm chỗ".
Xương Đông thẳng thừng bóc trần gã: "Mới đến à, còn chưa tìm được khách sạn đã đi lục xe người ta rồi, việc chính việc phụ cũng phân rõ nhỉ".
Đường Mập thót bụng. Ít nhiều gã đã từng nghe về cách hành xử của Xương Đông, cái danh Nanh Sa của anh không phải để hình dung cho vẻ thân thiện ôn hòa. Đầu óc gã cấp tốc phân tích tình huống, suy nghĩ nên nói ra sao cho chu toàn.
"Thật ra là thế này, anh Đông, em cũng không giấu anh. Trước kia cô Diệp Lưu Tây này từng ở Tây An một thời gian, cô ta không phải người đàng hoàng, đã tiện tay cuỗm mất món hàng cứng của bạn em".
Bạn của Đường Mập đều là dân bán đồ cổ, gã đã nói là hàng cứng thì tất nhiên giá trị không rẻ.
"Hàng của bạn em không phải loại thu mua quang minh chính đại, nên không tiện báo cảnh sát. Nó tuyên bố ai tìm lại được hàng giúp sẽ thưởng nóng cả trăm nghìn. Nói ra em còn phải cảm ơn anh, nếu anh không đến nhờ Tề Lưu Hải kiểm tra đoạn phim giám sát thì em cũng không phát hiện chuyện này có liên quan đến cô ta. Anh Đông, anh cũng biết đấy, hai năm qua em làm ăn ế ẩm, mở tiệm còn phải vay nợ... Đừng cản con đường phát tài của anh em, được không?".
Diệp Lưu Tây cuỗm hàng, người mất của treo thưởng, Đường Mập kiếm ăn, chuyện này quả thật không liên quan gì đến mình, Xương Đông bèn gật đầu: "Được".