Chương 17
Bản thân Diệp Lưu Tây vô cùng nổi bật... cô đang nướng xiên que. Bếp lửa đỏ rực, những xiên que mới đặt lên đều phải lật liên tục, các thao tác bôi dầu, rắc gia vị được cô thực hiện khá nhuần nhuyễn.
Xương Đông ngồi xuống chiếc bàn nhỏ không người, gọi vài món nướng và bia. Lúc tờ đơn gọi món của anh đưa qua, Diệp Lưu Tây ngẩng đầu thoáng nhìn về phía này, Xương Đông gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Anh khá bội phục cô, mỗi lần gặp là lại thấy cô trong công việc mới, mà không nghề nào liên quan đến nghề nào. Nếu bảo cô tinh thông ba trăm sáu mươi ngón nghề, anh cũng tin thật.
Khi anh sắp ăn xong, Diệp Lưu Tây mới được rảnh tay. Cô vừa nhai bánh nướng vừa đi đến chỗ anh: "Tìm tôi hả?".
Xương Đông bình tĩnh trao đổi từng chuyện: "Người hôm qua cô gặp tên Đường Mập. Cậu ta sẽ đi chung với chúng ta, tôi bảo cậu ta thuê một chiếc xe việt dã hai cầu, có thêm một chiếc chở đồ dùng sẽ tiện hơn".
Diệp Lưu Tây đồng ý ngay: "Được". Vừa nói cô vừa lấy chai tương ớt cho thêm vào bánh nướng.
"Chúng ta đi từ Đôn Hoàng, nếu hành trình thuận lợi thì chỉ mất bốn ngày. Trước khi vào sa mạc, tôi sẽ báo với đội tiếp viện, mỗi ngày đúng giờ liên lạc và gửi thông tin định vị GPS cho họ, nếu mất liên lạc 48 giờ họ sẽ triển khai cứu viện chúng ta".
Diệp Lưu Tây tán thành: "Rất tốt".
"Còn nữa, Long Thành rộng bằng một nửa Thượng Hải, Đông Tây Nam Bắc đều na ná nhau, người vào trong đó rất dễ lạc mất phương hướng. Sao cô có thể chắc chắn tìm được vị trí của Khổng Ương?
Diệp Lưu Tây ngạo nghễ nhìn anh: "Nghi ngờ tôi à?".
Xương Đông lấy bản danh sách đồ vật cần mang theo, vẽ sơ đồ vào mặt sau: "Không phải nghi ngờ cô, ít nhất cô cũng nên cho tôi một phương hướng cụ thể, như vậy tôi có thể lên kế hoạch cho cung đường sắp tới, bớt phải lòng vòng".
Anh đưa bản đồ vẽ tay xác định phương hướng cho Diệp Lưu Tây xem.
"Long Thành có hình dáng tam giác nghiêng, rất nhiều người từng đi qua nhưng toàn theo cung đường của người trước, vào nhanh ra nhanh, chủ yếu là đường Đông Nam chồng chéo với Tây Bắc... Anh vẽ một đường cong cắt ngang qua vị trí trung tâm bản đồ."Mà đường này hàng năm đều có khá nhiều đội xe chạy qua, nếu thi thể của Khổng Ương ở gần đây thì đã bị phát hiện ra từ lâu rồi. Vì vậy tôi chắc chắn lần cô đến đó đã đi sâu vào Long Thành. Nhánh này đi qua ba điểm, đây là đài đốt lửa thời Hán, giờ chỉ còn là một ụ đất thôi. Còn chỗ này có hai thùng xăng lớn chất đầy cát, thân thùng có ký hiệu mũi tên bằng sơn đỏ, là biển chỉ đường do đội khảo cổ thập niên bảy mươi để lại. Vị trí này là dấu vết đường đi dài trăm mét, toàn xương lạc đà nằm rải rác. Cô lệch khỏi tuyến đường an toàn gần với điểm nào nhất?".
Diệp Lưu Tây xem chốc lát, chỉ vào đoạn giao giữa đài đốt lửa và thùng xăng: "Ở đây".
Xương Anh Đông chau mày: "Chỗ này phủ đầy xác muối, không dễ đi đâu".
Diệp Lưu Tây nhún vai: "Cho nên những người vào Long Thành mới không phát hiện ra Khổng Ương của anh, nếu đường dễ đi thì đã tìm thấy từ lâu rồi".
Xương Đông cất tờ giấy đi, kẹp tiền ăn dưới lọ gia vị: "Sáng mai đúng bốn giờ rưỡi, tập hợp ở đầu cầu ngoài thị trấn".
Cách thị trấn mười dặm về phía Tây có một con sông khô cạn, phía trên có cầu bắc ngang.
Diệp Lưu Tây ngạc nhiên: "Sao phải tập trung ở đầu cầu? Không thể tập trung ở thị trấn rồi cùng xuất phát à?".
"Không được".
"Bốn rưỡi có sớm quá không? Anh vội vậy sao?"
"Vội".
Diệp Lưu Tây buồn cười: "Không thể giải thích chút ít à?".
"Ngày mai gặp sẽ nói cho cô biết"...
Bốn giờ sáng, Diệp Lưu Tây xuất phát. Cô có thói quen đến sớm, không thích để người ta chờ đợi.
Lúc cô chạy xe qua đoạn đường đất, trông thấy mấy nhóm người hoặc đứng hoặc ngồi dưới ngọn đèn đường đều kéo kín áo bông, rụt đầu rụt cổ tránh gió. Họ đều là dân quê, chờ được chọn đi làm ở công trường, nghe nói hơn năm giờ sẽ có quản đốc lái xe đến chọn người, ai bám vào xe được thì đi. Dạo này kiếm sống khó khăn nên họ phải tranh việc làm, vì vậy thời gian xếp hàng càng ngày càng sớm hơn.
Ven đường có tiệm bán sữa đậu nành, bánh bao và bánh quẩy mở từ sáng sớm. Diệp Lưu Tây mua một phần mang đi. Lúc thanh toán, dưới ánh đèn bên cạnh, tờ tiền trở nên mỏng tang bị soi xuyên thấu. Đây là tiền mồ hôi nước mắt của cô đấy!
Bốn giờ mười lăm phút, xe dừng lại ở đầu cầu, xung quanh tối đen như mực, còn quá sớm để ăn sáng, Diệp Lưu Tây đành bật đĩa CD trong xe để nghe nhạc. Chiếc xe này khá cũ, tất cả đĩa CD đều do chủ xe Hoàng Đức Phúc mua, gu nhạc của ông Hoàng thế nào thì cô theo vậy, xưa nay cô không kén chọn mà cũng chẳng hơi đâu quan tâm.
Âm thanh kết hợp của chiêng trống và đàn nguyệt vang lên, giọng nam cất cao ca từ bài Trát Mỹ Án, mỗi chữ ngân dài như tưởng chừng sắp đứt hơi.
Diệp Lưu Tây hà hơi vào cửa kính xe, làm mờ cảnh trời sao bên ngoài rồi lại đưa tay lau rõ.
Bốn giờ ba mươi phút, Xương Đông chưa đến, Diệp Lưu Tây xuống xe ngóng trông con đường phía sau, vẫn không có động tĩnh gì cả. Tiếng nhạc chuyển sang điệu Tây Bì (1) nổi tiếng trong bài "Áp giải Tô Tam", không biết ai hát mà âm vực cao chót vót, gió đưa lời ca đi muôn nơi, nghe như tiếng ma quỷ giữa chốn hoang vu.
(1) Điệu Tây Bì là làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị.
Đàn ông mà lại bắt phụ nữ đợi, cái thể loại gì đây.