Chương 66
Đường Mập nhặt một túi đầy ngọc thạch. Lúc đầu hắn còn cẩn thận tìm kiếm, so bì từng vết nứt vết rạn, lúc sau lại nghĩ: cả Xương Đông và Diệp Lưu Tây đều không nhặt mà đợi mỗi mình mình, vậy thì hắn không thể quên hết tất thảy cứ ở đây chậm rì rì mà chọn lên chọn xuống nữa. Lấy khách khí làm phúc khí vậy.
Vì thế hắn tranh thủ thời gian, chỉ cần thấy viên nào đẹp mắt màu sắc tạm ổn thì mặc kệ có phải đá quý hay không đều ném vào trong túi, thà nhặt nhầm còn hơn bỏ sót.
Lúc xách túi quay về xe hắn đại khái cũng đoán được lần đồng hành này tới đây là kết thúc. Thôi thì đi dạo một vòng quanh sa mạc không người, còn toàn mạng cầm theo chút lợi con con trở ra được thì đã tính là lời rồi. Chỉ là hắn không ngờ Xương Đông và Diệp Lưu Tây còn quay ngược lại Đồi Bạch Long.
Trong lòng Đường Mập lạnh ngắt: "Anh Đông, anh không sợ à? Lần này chúng ta vận khí tốt, ngộ nhỡ...".
Hắn đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa, trong lòng rét run.
Thế nhưng hắn cũng hiểu hai người này có chủ kiến, lời can ngăn của mình không có mấy phần trọng lượng, chỉ có thể bịn rịn nhìn hai người lái xe rời đi. Có lẽ lúc hoạn nạn sinh tình cảm, giờ chia tay, trong lòng gã có cảm giác là lạ.
Xe chạy được khoảng mười mét bỗng nhiên dừng lại, Diệp Lưu Tây vươn cánh tay ra ngoài vẫy vẫy hắn.
Đường Mập ném túi lại, chầm chậm chạy qua.
Diệp Lưu Tây đưa cho hắn một cái điện thoại vệ tinh: "Ở thành phố Hami có đầu nậu buôn bán ngọc thạch, tôi đoán cậu nếu kiếm được chút lợi ích thì tạm thời chưa đi ngay đâu, chắc còn quay lại nhặt nữa".
Bị nói trúng tim đen, gò má Đường Mập hơi nóng lên. Hắn đúng là đã ghi nhớ địa điểm này để lần sau lại tới.
"Giữ liên lạc đi, có khi lúc nào đó tôi sẽ cần nhờ cậu chuyển cho ít vật tư". Diệp Lưu Tây cười như không cười - "Này, không phải cậu sẽ không đến đấy chứ?".
Đường Mập cầm chặt điện thoại vệ tinh trong tay: "Không đâu, chỉ cần em có thể thì nhất định sẽ giúp".
Diệp Lưu Tây bật cười: "Không phải sợ, tôi nói nhờ cậu giúp chẳng qua chỉ nhờ cậu đưa đến lối vào mà thôi"...
Gần chạng vạng, hai người lần nữa quay lại Đồi Bạch Long.
Xung quanh không một bóng người, thậm chí một ngọn gió cũng chẳng có.
Chỗ bọn Mạnh Kim Cổ cắm trại đã được thu dọn sạch sẽ, túi nilon cũng không có sót lại. Thế nhưng gã chỉ lo phần của mình thôi, chỗ hạ trại của đám Răng Sún vẫn bừa bãi như bãi phế liệu.
Xương Đông gom rác lại rồi đem đốt. Khói đen nghịt len thẳng lên cao. Ở những vùng không có người, cách tiêu hủy này coi như chấp nhận được.
Ăn uống qua loa xong xuôi, hai người đốt lửa hạ trại. Tuy là vẫn không thể đóng đinh xuống đất nhưng vì trời không có gió nên chỉ cần dùng sức nặng của người ở trong lều, lại dùng mấy hòn đá chẹn ở các góc thì cũng chẳng lo bị thổi bay đi. Chứ ngủ ở xe thực sự rất hành xác, Xương Đông mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy đau eo mỏi lưng, cả người ê ẩm như bị đánh.
Trước khi ngủ Xương Đông lại đem con Rối bóng ra khắc.
Diệp Lưu Tây chán chẳng buồn châm chọc anh nữa, cũng như cái lúc khuyên Xương Đông "tính toán yêu Đường Mập luôn đi", con người Xương Đông kiên định, đâm chọc khiêu khích không ăn thua, vậy nên cô đổi chiến lược thử mày mò xem con Rối bóng có gì đặc biệt. Ngộ nhỡ sau này có thể vừa bán dưa vừa múa Rối bóng thì có khi thu nhập sẽ tăng lên.
Cô mở rương Rối bóng của Xương Đông, tỉ mẩn xem mọi thứ bên trong.
Xương Đông vẫn cẩn thận khắc da, thi thoảng ánh mắt nhìn qua, nếu thấy cô đang cầm thứ gì sẽ tiện miệng giải thích qua cho cô một chút.
"Thứ đó là da nguyên liệu. Trên đời không bao giờ tồn tại hai mảnh da hoàn toàn giống nhau, có trắng mịn – xám xịt, có nhẵn nhụi – thô ráp. Chúng tôi chọn những mảnh chất liệu tốt khắc tài tử giai nhân, không tốt khắc võ tưỡng, vai hề. Những mảnh chất lượng kém nhất thì dùng làm đạo cụ".
Diệp Lưu Tây cười lạnh: "Khắc da mà cũng phải tùy nhân vật lựa da, lắm chuyện".
"Nếu cô khắc đầy tớ mà dùng miếng da trắng mịn thì đâu có giống".
Diệp Lưu Tây hừ một tiếng, lại cầm lấy một quyển sổ giấy đã ngả vàng.
"Đó là sổ vẽ phác thảo. Cô khắc người hay khắc động vật cũng đều phải suy nghĩ nó sẽ hoạt động như thế nào, nơi cử động nhiều nhất chính là nơi sẽ xuyên dây điều khiển. Vậy nên đầu, thân hay tứ chi đều cần phác thảo riêng. Giống như cô vẽ bọ cạp, đâu thể vẽ liền một mạch, phải vẽ theo thứ tự...".
Diệp Lưu Tây bới móc: "Nghĩa là kiểu gì cũng phải chặt thành tám khúc đúng không. Dã man thật đấy...".
Cuối cùng không soi mói thêm được gì nữa, cô chỉ có thể ngồi chống cằm nhìn Xương Đông cặm cụi làm việc.
Hơn ba ngàn dao hạ xuống mới hoàn thành một con Rối bóng, mỗi dao đều có khuôn khổ sẵn, cũng chẳng có gì hoa mỹ, toàn bộ quá trình đơn điệu nhàm chán. Diệp Lưu Tây thích nhìn lúc anh thổi những mảnh da vụn, mỗi lần như vậy anh đều cúi đầu, thổi rất cẩn thận, cũng rất tỉ mỉ.
Diệp Lưu Tây bỗng có cảm giác có khi anh sẽ thật sự nhận được giải Con Dao Vàng, với cái thái độ làm việc nghiêm cẩn tỉ mỉ như vậy, không thành công mới lạ.
"Xương Đông này, anh thật sự rất thích khắc Rối bóng sao?".
"Không phải".
Diệp Lưu Tây còn tưởng mình nghe nhầm: "Không phải?".
"Nếu cô trải qua một việc quá sức đau thương, chẳng có ai cứu cô, còn cô lại không muốn tự hủy hoại bản thân mình, vậy thì phải tìm việc gì đó để phân tâm, di dời sự chú ý. Cứ chọn bừa cái gì cũng được, rượu chè, trai gái, Rối bóng... đều như nhau cả".
"Vậy bây giờ anh vẫn tiếp tục khắc là vì chưa thoát được ra khỏi nỗi đau ấy?".
"Là vì thói quen".
Diệp Lưu Tây thở dài: "Nếu vậy thì xem ra tôi không cần học thứ này đâu, tôi chả có đau đớn thống khổ gì sất".
"Chưa từng có à?".
"Không có đâu" Diệp Lưu Tây nhìn ánh lửa đang lụi dần "Lắm lúc tôi cảm thấy bản thân mình có khi còn chưa từng khóc bao giờ".
Đang nói cô chợt rùng mình, quát lớn: "Ai!".