Chương 13
"Sao anh biết được?".
Xương Đông chỉ vào hình: "Địa chất nơi này có thành phần muối kiềm khá nhiều, còn cả bùn thạch cao và màu hơi xám trắng đặc biệt. Ban ngày nắng sáng rọi vào sẽ tỏa ra ánh bạc trông như vảy rồng, vì vậy người xưa gọi đây là Đồi Bạch Long, bây giờ đã gộp chung vào phạm vi của Long Thành nên cũng gọi là Yardang Long Thành".
Diệp Lưu Tây truy vấn: "Tại sao lớp màu xám trắng này không phải là do sương tuyết phủ lên?".
"Tuyết rơi sẽ phủ trên diện rộng, không giống như trong bức ảnh. Sương ngưng tụ từ hơi nước, xuất hiện trước và sau khi mặt trời mọc. Trong hình đang là giữa trưa có nắng to, sương đã tan từ lâu rồi".
Diệp Lưu Tây khẽ "À" một tiếng, kéo giọng thật dài, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với lời giải thích của anh. Cô quay người cầm lấy con dao bổ dưa, nhấc tay lên rồi hạ xuống, cắt một miếng từ nửa quả dưa còn lại.
Ruột dưa lưới vàng ươm mọng nước, hương thơm thanh ngọt phảng phất trong không khí. Diệp Lưu Tây đưa cho anh: "Anh dẫn tôi đến Long Thành, tôi đưa anh đi tìm thi thể Khổng Ương".
Giọng điệu cô không giống như đang thương lượng, Xương Đông chỉ nhìn miếng dưa, không nhận lấy.
Diệp Lưu Tây cười rất hiền hòa, song lời nói vừa quyết liệt vừa dịu dàng: "Tìm người dẫn đường vào Lop Nur thì dễ lắm, nhưng bản thân anh sẽ không tìm được người thứ hai biết tung tích thi thể Khổng Ương đâu".
Xương Đông vẫn không nhận lấy: "Tấm ảnh kia là sao? Sườn Đồi Đầu Ngỗng cách Đồi Bạch Long rất xa, thi thể đến nơi đó bằng cách nào? Lại làm sao bị khảm trong đất sét?".
Diệp Lưu Tây nhăn nhó khó chịu: "Sao tôi biết được? Tôi chỉ giúp anh tìm ra cô ấy, còn anh làm người dẫn đường cho tôi, anh có làm hay không, không muốn thì thôi".
Còn chưa dứt lời, cô đã trở tay ném phắt miếng dưa đi...
Xương Đông đưa tay ra đón theo bản năng, kết quả chỉ nắm được không khí, Miếng dưa vẫn nằm trong tay Diệp Lưu Tây, cô chỉ làm động tác giả buông tay rồi chụp lại ngay. Cô cười tít mắt, đặt miếng đưa lên lòng bàn tay anh: "Vừa nãy chịu nhận thì đã xong chuyện rồi. Quyết định vậy đi, đưa điện thoại đây".
Xương Đông đưa di động đến, cô bấm gọi vào số của mình, đợi tiếng chuông vang lên bèn cúp máy ngay, trả lại cho anh: "Khi nào anh chuẩn bị xong thì báo cho tôi biết. Ban ngày tôi đều ở đây, không tìm được thì cứ gọi điện thoại".
Chuyện gì cô cũng tự làm theo ý mình, xem ra không có cửa cò kè mặc cả rồi. Xương Đông không buồn nói nhiều, quay người toan bỏ đi thì Diệp Lưu Tây gọi với theo: "Này, Xương Đông!".
Xương Đông quay đầu lại.
"Anh ở khách sạn à?".
Xương Đông khẽ ừ gọn lỏn, giơ tay chỉ về phía trước. Khách sạn anh ở được coi là tốt nhất và nổi tiếng nhất thị trấn Kỳ.
"Tôi có thể tắm nhờ ở chỗ anh vào buổi tối không?" Cô giải thích,"Dù sao anh phải thanh toán tiền phòng, không dùng nước thì phí phạm lắm, mà tôi lại đỡ phải đến nhà tắm công cộng".
Xương Anh Đông chau mày: "Nhà cô không có phòng tắm à?".
Diệp Lưu Tây cầm dao cắt dưa lên, gõ sống dao vào thùng xe vang tiếng lanh canh: "Tôi ở trong xe".
Xương Đông lái xe đến cửa hàng linh kiện xe hơi lớn nhất thị trấn để bảo trì trước khi khởi hành. Mới đầu thợ sửa máy thấy chiếc xe kiểu dáng tầm thường còn chẳng buồn đếm xỉa, đến lúc kiểm tra đánh giá mức độ hư hại mới biết đồ tốt, chốc chốc còn xuýt xoa: "Người anh em cũng sành sỏi nhỉ, xe này ngon thật đấy!".
Xương Đông không tiếp chuyện, ngồi khoanh chân dưới đất, mượn giấy bút của thợ sửa xe phác thảo cung đường.
Hai năm qua, đa số thời gian anh đều núp sau bức màn sân khấu ở khu phố người Hồi, trong không gian chật hẹp chỉ vài thước vuông với mấy con Rối bóng. Và rồi một ngày nào đó, thình lình trong anh dấy lên cảm giác như đất bằng dậy sóng, gió lốc đánh bay tất cả âm thanh, cảnh sắc tươi đẹp bốn bề hóa thành bột mịn; dõi mắt nhìn quanh, thân vẫn lạc lõng giữa lòng sa mạc rộng lớn.
Anh biết sớm muộn gì mình cũng phải quay lại nơi đây. Tại sao mười tám người bỏ mạng mà chỉ còn mỗi mình anh còn sống?
Đầu bút vẽ từng đường uốn lượn trên giấy, từng trạm dừng chân như đã khắc sâu trong đầu.
Muốn băng qua Lop Nur theo hướng Đông – Tây thì có thể chọn cách đi xuôi hoặc đi ngược. Nếu đi xuôi thì sẽ xuất phát từ Ngọc Môn Quan, trong giới dã ngoại thám hiểm gọi là Tây Xuất Ngọc Môn.
Anh nhìn cung đường mình vẽ ra: Ngọc Môn Quan - thành phố mà Tam Lũng Sa – địa điểm Bành Gia Mộc mất tích - gò Hồng Liễu - thị trấn Lop Nur - Hồ Tâm - mộ Dư Thuần Thuận - Long Thành.
Anh khoanh vài vòng ở hai chữ Long Thành, thầm nhủ: Sao thi thể Khổng Ương lại ở đó được chứ?".
Có một truyền thuyết kỳ lạ về sa mạc: Từ xưa đến nay, người chết giữa lòng sa mạc đều không tìm thấy xác, bởi vì luôn có những hồn ma vô hình ẩn núp dưới những đồi cát trùng điệp. Chúng mang thi thể con người theo gió lốc trong sa mạc mênh mông, cho đến khi trôi dạt đến nơi xa xăm hàng trăm hàng nghìn dặm.
Ngoại trừ Khổng Ương, những người còn lại thì sao? Phải chăng họ cũng bị khảm trong gò đất phủ màu xám trắng kia?
Mãi đến khi trời tối, công cuộc bảo trì xe mới gần hoàn thành, có vài linh kiện hết hàng nên phải đợi ngày mai mới có hàng lắp được. Xương Đông ăn bát mì ở quán bên cạnh cửa hàng sửa xe rồi đi bộ về khách sạn.
Về đến nơi, anh nhìn qua cửa kính, thấy đại sảnh khang khác với hai ngày qua. Mấy cô gái trẻ ăn mặc khiêu gợi ngồi trên sô pha tán gẫu, không biết có gì hay mà bật cười nghiêng ngả. Bên cạnh cầu thang, một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau đi lên tầng, trông cô gái kia rất quen,
Diệp Lưu Tây ư?
Xương Đông nhớ đến lời kế của Sunny, ngày mai sẽ đến lượt người phe kia đến đây chào khách...