Chương 56
Cô có hỏi Hôi Bát thật song hắn chi than: Cả ngày bận bạc mặt mà một xu tiền cổ cũng chẳng tìm được.
Có điều Diệp Lưu Tây lại chả hiểu tính khí của hắn quá đi chứ; nếu quả thật không có thu hoạch gì thì hắn đã sớm đánh chó chửi mèo mắng um lên rồi. Nhưng bây giờ nhìn xem, hắn chẳng mắng chẳng chửi, tâm tình còn tốt thế kia, rõ ràng là đã vớ được thứ gì đó.
Huống hồ lúc cô hỏi hắn hôm nay ăn gì, hắn đáp bỏ chay qua mặn, ăn canh thịt dê hầm cà rốt.
Bỏ chay qua mặn cái khỉ gì.
Xương Đông trầm ngâm: "Bọn họ nhặt được tiền thì cũng chả sao, chỉ sợ lại vơ về thứ gì kỳ quái".
"Hắn không thừa nhận thì tôi có cách gì chứ. Không thì tối nay bắt hắn ra đây, đánh cho bao giờ khai ra thì thôi".
Xương Đông cười khổ, đối với Diệp Lưu Tây dường như không có gì mà nắm đấm không giải quyết được. Anh nói: "Như vậy không tốt đâu".
Nhưng thế nào mới tốt thì anh cũng chẳng có ý tưởng cụ thể.
Ấy vậy mà Đường Mập đang ngồi im một bên lúc này lại lẳng lặng đứng dậy ôm hành lý đi sang phía lều Hôi Bát.
Hắn mới tới cửa đã bị đám thủ hạ của Hôi Bát cản lại, tên sún ồn ào trêu ghẹo: "Ơ, chú em vẫn còn ở đây à. Tôi tưởng chú em đã về nhà rúc vào lòng mẹ rồi cơ. Nhát gan như chú mày thì né ra xa đê".
Cả lũ cười phá lên.
Xương Đông nghe thấy được, anh do dự một chút muốn qua đó gọi Đường Mập về, thế nhưng Diệp Lưu Tây ngăn anh lại: "Đừng qua, để cậu ta tự xử lý, ai cũng có mệnh của mình".
Lại chợt nghe Đường Mập ồn ào: "Làm sao, là ông đây bảo các anh đi đến đây đấy. Gan bé thì sao? Ông đây là buôn đồ cổ, liếc mắt nhìn qua là đọc được hàng, lai lịch thế nào giá cả ra sao. Đám tụi bây thì sao? Có làm nổi không?".
Tên sún thế nhưng không phản đối, lúc sau cũng không rõ người bên trong nói những gì, nhưng trướng che cửa bị nhấc lên, Đường Mập rất tự nhiên đi vào...
Cũng như đêm hôm trước, vừa ăn thì gió thổi. Gió luồn lách thét gào, cả chỗ cắm trại vắng te không một bóng người. Ai ở lều thì ở yên trong lều, kẻ ngủ trên xe thì nằm im trên xe.
Không gian trên xe chật chội không thích hợp khắc da, Xương Đông bèn lấy sổ kê bút vẽ hình con Rối bóng.
Diệp Lưu Tây chán gần chết, còn quá sớm nên không thể ngủ, cô bèn tìm thú tiêu khiển bằng cách châm chọc Xương Đông.
"Này, anh cả ngày khắc lên khắc xuống, kiên trì như vậy sao không tập tành rèn luyện cơ thể đi?".
"Xương Đông này, chắc anh cũng chẳng có bạn bè gì đâu nhỉ? Cũng phải thôi, người đâu quái gở, sở thích cũng lạ đời".
"Một con Rối bóng chắc phải hạ ba ngàn nhát dao, anh có bị cận không đấy? Đến lúc anh già ấy à, chẳng nhìn được cái gì cho xem...".
Xương Đông mặc kệ cho cô nói, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn cô qua kính chiếu hậu thấy cô thực sự là buồn chán đến ngứa tay ngứa chân. Lúc thì ngồi xếp bằng, lúc thì nằm xuống. Mãi sau đó cô mới yên tĩnh lại, lôi ra cây chì vẽ mắt vẽ lên trên mặt.
Xong xuôi cô hướng mặt tới gần Xương Đông, một tay vén tóc, nghiêng đầu sang một bên, nói; "Anh nhìn này".
Ở khóe mắt cô vẽ một con bọ cạp, nét bút khéo léo, cặp càng giơ lên cao, mỗi khi cô chớp mắt, hình vẽ bọ cạp dường như cũng động đậy. Đúng là rất thật.
Như bệnh nghề nghiệp, Xương Đông theo bản năng nói: "Bọ cạp có đuôi móc ở đuôi, vẽ dài chút sẽ đẹp hơn".
"Thế à?" Diệp Lưu Tây thuận tay đưa cây chì cho anh."Vẽ đi".
Xương Đông nhận bút, chì vẽ mắt mực nước, đầu cọ đẫm mực. Lúc vẽ không được run tay nếu không sẽ bị lem.
Anh hơi cúi đầu, nhìn hàng lông mi dài cong cong của cô.
Đúng lúc này có tiếng đập rầm rầm vào cửa sổ xe.
Cửa kính hạ xuống mới nhìn ra người đến là Đường Mập.
Hắn hứng gió lạnh đến run rẩy, cổ áo đã kéo thẳng, dường như chỉ muốn rụt luôn đầu vào trong áo: "Anh Đông, bọn Hôi Bát hôm nay lấy được cái Quan tài đấy".
Cũng không hẳn là lấy. Nghe nói tên sún với đồng bọn nói năng bất hòa quay ra oánh lộn, một tên trượt tay chém vào đài đất trắng xám lộ ra một chiếc Quan tài.
"Nghe nói thiếu người, tiến triển chậm nên trở về gọi người, đêm lại đi. Hắn đưa em xem ảnh chụp bức họa trên Quan tài trong điện thoại, hỏi thăm niên đại. Em lén dùng Bluetooth bắn qua máy mình, nhìn qua thì có vẻ giống cách vẽ thời Hán...".
Hắn đưa điện thoại di động trong túi ra cho Xương Đông xem.
Zoom hình ảnh lên nhìn hơi nhòe – kiểu họa pháp này chỉ phác họa con người bằng đường nét, không vẽ chi tiết nét mặt biểu cảm, thần thái chỉ biểu đạt qua động tác tứ chi.
Xương Đông nhìn qua mơ hồ phân biệt được đây là cảnh đi đường, người nào cũng đeo gông xiềng, người gian nan đi trước, lại có người khổ sở ngã xuống đất.