Chương 14: Bổ thiên tà nhãn

Linh Chu

Cửu Đương Gia 30-06-2023 14:30:19

Trong lòng của Phong Vạn Bằng chấn động vô cùng, quả thực là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được. Đây là một tên bất học vô thuật Phong Phi Vân sao? Không, tuyệt đối không phải như vậy, khí phách như thế này ngay cả những lão tướng trên chiến trường nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc có thể học được. Một người thiếu niên mười bốn tuổi, vậy mà xin quân lệnh muốn được điều binh, dù là Phong Tùy Vũ to gan cũng không có được khí phách này. Những người khác càng ngẩn người, chết đứng, có một loại cảm giác quá ư là mơ hồ. Thành Linh Châu mặc dù là thủ phủ của vương triều, nhưng có đến mười doanh trại thành vệ quân, cộng lại chừng một vạn, toàn bộ đều được trang bị thiết giáp, cưỡi hổ mãnh thú, cầm trong tay trường thương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Chiến lực mặc dù không cùng với đội quân thần vũ chống đỡ được, nhưng mỗi người vẫn có thể dũng mãnh lấy một mà địch ba. - Hồ đồ, Phi Vân, ngươi tuổi còn quá trẻ rất không hiểu chuyện, thành vệ quân há có thể tùy ý điều động. Phong Tùy Vũ cười ra tiếng, cúi người nói: - Nghĩa phụ, Phi Vân còn trẻ khinh cuồng, không phân biệt được đúng sai, nếu thật giao ba nghìn thành vệ quân vào trong tay nó, vậy quả thật là một trò đùa. Phong Vạn Bằng hiển nhiên cũng biết nhân vật Tam gia đó, người này tu vi cực cao, hắn càng không ở chi dưới, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ thì Phong Vạn Bằng cũng không muốn cùng với người này làm kẻ địch với nhau. Dù sao đều là tu tiên cường giả, nếu thật là liều mạng một mất một còn, như vậy thì cả thành Linh Châu đoán chừng đều phải hủy diệt hơn phân nửa. Đó cũng không phải là tình hình mà Phong Vạn Bằng muốn xem! Thế nhưng hắn chưa từng nhìn thấy con trai ruột của hắn nghiêm túc như thế này, ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, đây là muốn quật khởi hay sao? Người nếu là có ý chí chiến đấu thì tiền đồ sẽ sáng lạn! Phong Phi Vân thấy Phong Vạn Bằng lộ ra vẻ mặt chăm chú, hiểu đối phương đang do dự, liền nói: - Con có mười phần nắm chắc thành công, có thể đem Ưng trảo bang mà nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không để bất kỳ một con cá nào có thể lọt lưới. Phong Tùy Vũ hừ lạnh một tiếng: - Phong Phi Vân, việc này quan hệ trọng đại, há có thể vì lời nói từ một bên của ngươi mà đã đem thành vệ quân tùy tiện giao vào tay cho ngươi. Phong Tùy Vũ không ngờ Phong Phi Vân lại làm náo động như vậy, nếu như việc hắn tiêu diệt Ưng trảo bang khá hoàn hảo, nếu như Ưng trảo bang thực sự bị hắn dẫn người tiêu diệt, thế thì Phong Phi Vân tất nhiên sẽ đánh một trận mà thành danh, trở thành nhân vật quyền thế rất mạnh ở thành Linh Châu, thậm chí ngay cả cao tằng đô hộ của Phong gia cũng sẽ chú ý đến hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện "hàm ngư phiên thân". (giống giống như cá chép hóa rồng ah ^^) Phong Vạn Bằng suy tư trong chốc lát, thông suốt đứng dậy nói: - Tam gia cũng không phải là hạng người dễ dàng đối phó, người này tu vi đạt đến tiên căn trung kỳ, tu luyện "Bổ thiên tà nhãn", nắm trong tay một chuẩn linh khí, có thể nhất kích liệt địa, khai sơn phá thạch, coi như là một nghìn tên thành vệ quân cùng lúc bao vây hắn cũng sẽ bị giết không còn một mống. Phi Vân, con nên biết một chút, quân đội tuy là cường đại, thế nhưng đối với vài người, nhiều người cũng không phải là có thể giết được. - Điều này con đương nhiên là biết, cho nên con còn phải mời Lưu quản gia theo con đi một chuyến đến Huyết ưng đại viện. Phong Phi Vân ngạo nghễ nói. - Huyết ưng đại viện chính là nơi ở của Tam gia, hễ có bất cứ người nào bước vào trong đó, một người cũng không có thể sống để mà bước ra. Phong Tùy Vũ biến sắc, cho rằng Phong Phi Vân quả thật là kiêu ngạo đến mức tột cùng. Người không có khí phách lớn mật tuyệt đối không nên xông vào Huyết ưng đại viện! Ánh mắt già dặn của Lưu quản gia từ từ mở ra, tóe ra hai đạo tinh quang nói: - Nếu như là thiếu gia có kiên quyết như thế, lão nô dù cho là liều cái mạng này thì chuyến này cũng xin đi theo thiếu gia. Trong lòng lão già này bây giờ vô cùng kích động, thiếu gia lại có phách lực như thế, thật là hiếm có, thật là khó thấy, ai còn dám nói thiếu gia nhát gan? Lá gan này mà còn nhỏ sao? Trong lòng Phong Vạn Bằng chấn động cực đại, đã quyết định để cho Phong Phi Vân đánh một trận mạnh tay, chỉ cần con trai của mình có thể thành nhân tài, như vậy thì dù cho cả thành Linh Châu đều bị phá hủy thì đó cũng là đáng giá. - Ta cho con năm nghìn thành vệ quân, đến lúc đó ta sẽ đích thân đứng ở trên lầu cổng thành xem cuộc chiến, nếu con có thể tiêu diệt Ưng trảo bang, ta liền cho phép con tham gia Binh thư thiết quyển hội được tổ chức vào ba tháng sau. Nhưng nếu con và toàn quân bị diệt, ta sẽ không xuất thủ cứu con, con sẽ cùng với toàn bộ tướng sĩ bỏ mình mà chôn cùng nhau. Phong Vạn Bằng nói. - Lĩnh mệnh! Trong lòng Phong Phi Vân chấn động, cao giọng bật cười: - Trong vòng một tháng, nhất định làm cho Ưng trảo bang cùng với Huyết ưng đại viện san thành bình địa. Phong Phi Vân tiếp nhận lấy năm tấm lệnh bài từ trong tay của Phong Vạn Bằng, nắm thật chặc ở trong tay, sau đó xoay người rời đi. Chờ đến khi Phong Phi Vân đi ra khỏi đại sảnh, Phong Tùy Vũ mới từ sững sờ chuyển đến tỉnh ngộ, liền vội vàng quỳ xuống đất nói: - Nghĩa phụ, việc này quả là trò trẻ con, tu vi của Tam gia hết sức kinh khủng, bang chúng của Ưng trảo bang cũng có mấy ngàn người, đem tính mạng của năm nghìn thành vệ quân giao vào trong tay của nó, con dám nói chắc, đến lúc đó còn sống không còn có mấy người. Hơn nữa nếu thành vệ quân cùng với Ưng trảo bang khai chiến, đến lúc đó cả thành Linh Châu nhất định sẽ thây phơi khắp nơi, hóa thành một đống đổ nát, hoang tàn. Con không dám tưởng tượng kết quả sau này, xin nghĩa phụ hãy nghĩ lại. Phong Vạn Bằng không nhanh không chậm nói: - Tùy Vũ, nghe nói con và đám người Tam gia có qua lại gần gũi với nhau, mấy ngày này cũng không cần ra khỏi phủ thành chủ, an tâm ổn định tu luyện "Đại phong kình" để chuẩn bị ba tháng sau tham gia Tiềm long đại chiến. Nghe nói lời này, Phong Tùy Vũ giật mình trong lòng, đây là nghĩa phụ đang cảnh cáo hắn, xem ra ở thành Linh Châu này không có chuyện gì giấu diếm được Vạn Bằng. Phong Tùy Vũ vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói thêm dù là nửa câu. ... Sở dĩ Phong Phi Vân đối phó với đám người Tam gia hiển nhiên không phải vì oan phong lẫm liệt, hắn căn bản không phải là một người chính nghĩa bảo thủ. Hơn nữa hắn và Tam gia cũng không có thâm cừu đại hận, căn bản là không cần thiết phí sức như thế này, cũng không nhân được lời cảm ơn gì thế nhưng trong lòng hắn chính là đã có một tính toán. Lúc này đêm đã khuya, nô bộc trong phủ thành chủ đã ngủ say, xung quanh đều yên tĩnh. Trong tay hắn nắm năm thẻ lệnh bài màu đen, Phong Phi Vân cũng không có trở lại phòng mà là đi tới thư các, mở cửa chính ra rồi đốt hỏa chúc ở trên đài lên. "Bổ thiên tà nhãn" là một trong mười hai đại tà công của Sâm la điện, tu luyện đạt đến tiểu thừa, có thể liếc mắt là thấy rõ con kiến đang đánh nhau ngoài trăm dặm, ruồi bay dính nước hay không. Trong vòng một trăm bước, càng có thể liếc mắt một cái mà làm trừng chết một người, linh hồn bị chấn tán hóa thành người sống như đã chết. Phong Phi Vân đem quyển cổ thư cầm trong tay khép lại, lẩm bẩm: "Tam gia tu luyện chính là "Bổ thiên tà nhãn", hơn nữa dám chắc là đã đạt đến cảnh giới tiểu thừa. Bổ thiên tà nhãn này chính là tu luyện công pháp của Sâm la điện, xem ra nguồn gốc của Tam gia này có chút cổ quái!" "Trong tay hắn đúng là nắm giữ một món chuẩn linh khí, đây chính là bảo bối khó lường, nhất định phải thu vào tay." Trong tay của Phong Phi Vân là Xích long đao, tuy đã từng là một món linh khí nhưng đã bị rạn nứt, hơn nữa linh khí bên trong gần như đã trôi đi mất, hầu như không còn, chỉ có thể xem như là một món bảo khí cao cấp, căn bản không thể nào cùng với một món chuẩn linh khí mà so sánh được. Nếu nói chuẩn linh khí thì chính là bản thân đã có khí mãnh cùng với chất liệu linh khí, thế nhưng khí mãnh bên trong lại thiếu hụt linh khí cùng với linh tính, điểm này chính là vấn đề mấu chốt nhất. Một món khí mãnh nếu muốn tạo linh tính ít nhất cũng phải mấy trăm năm. Một món linh khí muốn ra đời thì quả thật là vô cùng gian nan. (đương nhiên ngoại trừ một số chất liệu cực kỳ đặc thù) Ngay cả với Phong gia to lớn hưng thịnh mà nói, mặc dù đã cường thịnh hơn một nghìn năm, thế nhưng linh khí trong gia tộc cộng lại cũng chỉ có ba món, mỗi một món đều là trấn tộc chi bảo, đem một món linh khí mà tùy ý khởi động cũng có thể cách đó ngàn dặm mà một kích phá hủy một toà thành Linh Châu. Ba món linh khí, chính là ba con át chủ bài vô song của Phong gia. Bên trong gia tộc chỉ cần khởi động bất kỳ một món linh khí cũng có thể vững vàng trấn áp một phương. Chỉ cần ba món linh khí vẫn còn ở Phong gia thì Phong gia nhất định là bá chủ của Nam Thái phủ. Mặc dù chuẩn linh khí và linh khí sức mạnh chênh lệch vô số lần nhưng vẫn không thể xem nhẹ, dù sao chuẩn linh khí đã có thể xác của linh khí, chỉ là bản thân khí mãnh có ít linh tính thôi. Phong Phi Vân sở dĩ sẽ đối phó Tam gia chính là vì muốn từ trong tay hắn đoạt được một món chuẩn linh khí. "Tam gia nắm trong tay một món chuẩn linh khí, mà trong tay ta lại chỉ có một món linh khí tàn binh là Xích long đao, Xích long đao tuy là đã bị tổn hại, thế nhưng trong thân đao còn có một sợi linh tính cùng linh khí, nếu là có thể đem một chút linh tính cùng linh khí này rút ra, sau đó luyện vào trong chuẩn linh khí, như vậy ta nắm chắc chín phần là luyện ra một món linh khí hoàn chỉnh." "Một món linh khí hoàn chỉnh! Ha ha! Con mẹ nó, ta thật là tài tình, linh khí chi uy đủ để phần thiên chữ hải, liệt địa đoạn lưu, nếu có thể nắm giữ một món linh khí thì cho dù đánh giết cao thủ cảnh giới tiên căn thì đó cũng không phải là không có khả năng." Lúc lấy được Xích long bảo đao thì Phong Phi Vân đã có ý nghĩ như vậy, khi hắn biết được Tam gia có trong tay một món chuẩn linh khí cũng là lúc hắn quyết định sẽ đối phó với Tam gia. Loại chuyện giết người đoạt bảo vật cũng không phải là một cái tên gọi tốt, bổn thiếu gia chính là thực sự vì dân mà trừ hại! Chuẩn linh khí vốn là hết sức hiếm hoi, mà trong linh khí hư hại lại vẫn lưu lại linh tính cùng với linh khí thì cái này càng thêm ít ỏi, cho dù trong một nghìn món tàn binh linh khí e rằng cũng không có một món như thế, nhưng lại khăng khăng để cho Phong Phi Vân gặp được, hơn nữa còn với ba nghìn mai kim tệ đã mua được. Những người khác dù cho là có lấy được linh khí tàn binh linh tính cũng không thể nào lấy linh tính cùng linh khí từ bên trong mà rút ra, dù sao một món khí mãnh linh tính chỉ thuộc về bản thân của khí mãnh, dù cho người có tu vi thông thiên cũng không có khả năng đem linh tính trong linh khí mà tách ra được. Thế nhưng Thánh linh khí mãnh lại có thể làm được. Thánh linh khí mãnh áp đảo toàn bộ linh khí, tất cả linh khí đều phải thần phục với thánh linh khí mãnh. Như vậy cũng tốt, giống như là quân vương cùng với thần dân, quân vương nói một câu, thần dân hiển nhiên cũng chỉ có thể vâng theo. Linh chu, đó chính là Thánh linh khí mãnh! Phong Phi Vân tuy là bây giờ không thể nắm trong tay linh chu, nhưng lại có thể mượn một ít thánh linh chi uy, lược đoạt linh khí trong linh tính hòa linh khí. Cho nên trong thiên hạ cũng chỉ có Phong Phi Vân mới có năng lực đem phế phẩm biến thành bảo vật, đem linh khí tàn binh hòa cùng chuẩn linh khí, biến thành linh khí thực sự. Nắm giữ một món linh khí, suy nghĩ một chút cũng làm cho người ta điên cuồng. Bây giờ cũng chỉ chờ đem Tam gia mà giết chết, sau đó cướp đoạt chuẩn linh khí trong tay hắn, đây cũng chính là chuyện khó khăn nhất.