Chương 56 - Chân diệu linh thạch

Linh Chu

Cửu Đương Gia 30-06-2023 14:30:22

Phong Phi Vân mở to mắt, bên trong có hỏa diễm nhàn nhạt đang phát hỏa, liền vội vàng nhận lấy khối hoàng thạch, cười nói: - Lại là một khối chân diệu linh thạch, khụ khụ ... chút ít lòng thành này quả thật không phải nhỏ rồi. Phong Phi Vân dùng tay bóp một cái, tức khắc đem hoàng thạch đang cầm trong tay bóp nát, hóa thành một thanh hoàng sa, mà bên trong hoàng sa lại toát ra ánh sáng ngũ bạch sắc. Hiện ra một viên linh thạch lớn bằng đầu ngón tay út, bên ngoài nhẵn bóng vô cùng, sờ tay vào thấy lạnh buốt, vẫn không ngừng dật tản ra ngoài vụ khí bạch sắc. Cái này hiển nhiên không phải là thủy vụ thông thường, mà là nồng độ linh khí đã đạt đến một trình độ nhất định thì mới có thể bị người khác nhìn thấy bằng mắt thường. Vị Mộc sư huynh của Đại diễn tiên môn vội vàng lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ bằng ngọc thạch, đưa cho Phong Phi Vân, càng thêm cung kính, nói: - Tiền bối quả nhiên là cao nhân, lại có thể nhìn thấu hoàng thạch, biết được bên trong chính là chân diệu linh thạch, chẳng lẽ tiền bối chính là một tầm bảo sư tôn quý? Nghe được ba chữ "Tầm bảo sư", ngay cả vị đệ tử đứng bên cạnh cũng cảm thấy kính nể, phải biết rằng địa vị tầm bảo sư trong thiên hạ cực cao, cho dù chẳng qua chỉ là một vị tầm bảo sư cấp bậc thấp nhất thì địa vị cũng không dưới một vị trưởng lão. Số lượng Tầm bảo sư so với Trí sư còn phải ít ỏi hơn nhiều, Nam thái phủ rộng lớn, đất nước bao la nhưng có thể tìm được mười vị tầm bảo sư thì đã quá khó khăn rồi. Nếu nói tầm bảo là tìm kiếm thiên tài địa bảo, linh mạch dưới lòng đất, viễn cổ thần tàng, khoáng thạch linh căn, vân vân ... thì chuyện này đối với trình độ tầm bảo sư đòi hỏi cực cao, nhất định phải có tài năng tinh thông pháp nhãn vô thượng, thiên văn địa lý, tinh tú khí tượng, lịch đại cổ văn, tập suy tính, vân vân ... Có thể nói tầm bảo sư gần như chính là người giàu có nhất thiên hạ, đó là một nhóm người thần bí nhất, hành tẩu trong thâm sơn đại trạch, tiềm hành trong địa mạch cổ mộ, chiến đấu với mãnh thú, đấu với tử linh, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với khiêu chiến của thiên nhiên và phông ấn cấm địa viễn cổ. Đương nhiên muốn trở thành một vị tầm bảo sư cũng cần phải lấy được thiết lệnh do Vạn tượng tháp ban tặng mới được, ngũ đại huyền sư đều không ngoại lệ. Năng lực Phong Phi Vân hoàn toàn không kém gì những tầm bảo sư nhất phẩm kia, nhưng mà lại không biết làm thế nào để có thiết lệnh của Vạn tượng tháp, chỉ có thể chẳng nói đúng sai mà cười cười, sau đó cầm lấy viên chân diệu linh thạch nho nhỏ kia bỏ vào trong hộp ngọc cất giữ để tránh cho linh khí trong linh thạch bị trôi đi mất. Chân diệu linh thạch chính là một trong mười tám loại linh thạch kỳ dị, cũng là một trong những loại linh thạch bình thường nhất trong mười tám loại, chính là linh khí tinh thuần trong thiên địa ngưng tụ thành thạch, tuy cũng chỉ là một viên lớn bằng đầu ngón tay út nhưng ở linh khí ngưng tụ ở bên trong cũng đã đủ để một vị tu sĩ tiên căn sơ kỳ tu luyện ba năm trời. Lợi dụng linh thạch để tu luyện, so với linh khí hấp thụ trong thiên nhiên thì nhanh hơn gấp đôi. Nói cách khác, lợi dụng viên chân diệu linh thạch này tu luyện ba năm thì tương đương với thành quả của một tu sĩ tiên căn tu luyện sáu năm. Dù cho chân diệu linh thạch chỉ là một loại linh thạch bình thường nhất trong mười tám loại nhưng mà vẫn là vô giá, không phải là nhân vật thiên tài của đại gia tộc thì căn bản không thể có được, so với một món bảo khí thì càng đắt giá hơn. - Hai vị thực sự quá khách khí rồi, lần đầu tiên gặp mặt mà đã tặng cho ta lễ vật quý như vậy, ý tốt như vậy làm sao tôi dám nhận lấy chứ? Phong Phi Vân tuy là nói như thế nhưng mà hắn cũng đã đem hộp ngọc nhét vào trong ngực, hơi kéo vạt áo lại, hiển nhiên là không có khả năng móc ra lại. Mộc sư huynh cũng là một người thức thời, cười nói: - Không dối gì tiền bối, ở trong Kính Hoàn sơn này cũng có một tòa hầm mỏ của Đại diễn tiên môn, hàng năm đều có thể sản xuất ra hơn một trăm khối linh thạch, huynh đệ chúng tôi trấn giữ hầm mỏ cũng đã mười lăm năm trời, lấy ra một viên linh thạch để tặng tiền bối thì cũng không phải việc gì khó. Tu vi hai người này cũng đã đạt tới tiên căn sơ kỳ, coi như là cao thủ một phương, trấn giữ một tòa hầm mỏ dĩ nhiên là dư sức, chỉ là bọn họ nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ có hình dáng chừng hai mươi tuổi, chẳng lẽ lúc mấy tuổi bọn họ đã đến Kính Hoàn sơn trấn giữ hầm mỏ hay sao? Phong Phi Vân hiển nhiên cũng không tin rằng người trong Đại diễn tiên môn lại có thể sai phái hai đứa trẻ này đến trấn giữ hầm mỏ, liền hỏi: - Xin hai vị cho biết tuổi? - Ba mươi tám! - Ba mươi sáu! Đều hơn ba mươi tuổi! Trong lòng Phong Phi Vân chợt bừng tỉnh, người tu tiên tu vi càng cao lại càng có thể trẻ tuổi bất diệt, hèn chi hai người này biết hắn tuổi còn trẻ, còn gọi hắn là tiền bối, hóa ra là bọn họ cho rằng Phong Phi Vân là do tu vi mạnh mẽ mà nghịch chuyển sinh lý, tóc bạc chuyển xanh. Dù sao thì nếu như có thể ung dung trong sơn cốc nguy cơ bốn phía này thì nhất định là người có tu vi cao tuyệt, ít nhất thì bọn họ cho là như vậy. - Tiền bối chính là cao nhân đắc đạo, có biết trong sơn cốc này rốt cuộc đã xảy ra đại sự như thế nào mà thần quang trùng thiên, xuyên phá trời xanh không? Mộc sư huynh hỏi. - Cái này ... Quả thật là có đại sự xảy ra, ta đoán là trong vài hôm nữa sẽ có hung ma xuất thế. Phong Phi Vân muốn dọa cho hai người này rút lui, dù sao thì trong Thương sinh động phủ cũng có một luồng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu như xuất thế e rằng với thực lực của cả vương triều Thần Tấn cũng chưa chắc có thể trấn áp được. Phong Phi Vân chính là người nhìn xa trông rộng, hiểu biết việc đời, dường như đã có thể thấy được cảnh tượng máu nhượm thiên lý. - Quả nhiên là có hung ma xuất thế, chúng ta lập tức đi thông báo cho trưởng lão trong môn đi. Vị Mộc sư huynh kia lấy từ trong ngực ra một miếng Ngọc phi phù, cắn đầu ngón tay, đem máu vẽ trên phù lục, nhất thời đem linh tính của Ngọc phi phù kích hoạt lên, hóa thành một đạo ngọc quang bạch sắc giống như phi kiếm xông thẳng lên chín tầng trời, biến mất ở trong mây trắng núi xanh. Hiển nhiên đã đem sự tình nơi đây truyền lại cho Đại diễn tiên môn. - Tiên bối, người yên tâm, đệ tử Đại diễn tiên môn chúng tôi đều là chân hào kiệt, không thể nào bị hung ma làm cho sợ hãi, tôi đã thông báo cho trưởng lão trong môn rồi, nhiều nhất là ba canh giờ thì cao thủ Đại diễn tiên môn sẽ truy phong thiên lý mà tới. Mộc sư huynh mang trên mặt vẻ hứng khỏi, nhưng mà trong lòng cũng nghĩ thầm, những nơi đại hung như thế này đều kèm theo những thần bảo xuất thế, vị tiền bối này muốn hù dọa cho sư huỵnh đệ chúng ta rời khỏi đây, nhất định là muốn một mình chiếm lấy thần bảo, khà khà, một khi các trưởng lão trong môn chạy tới đây lấy được thần bảo thì sư huynh đệ chúng ta sẽ có một cái công rất lớn. Phong Phi Vân không nhịn được mà bật cười, hai người này vừa rồi đều bị dọa đến kêu cha gọi mẹ, giờ vẫn còn nói là chân hào kiệt, đáng lẽ là muốn khuyên hai tên nhát gan này mau chóng rời khỏi đây thì có thể họ sẽ giữ được một mạng, nhưng thật không ngờ bọn họ chẳng những không đi lại còn thông báo cho trưởng lão ở Đại diễn tiên môn. Một cổ sức mạnh trong Thương sinh động phủ kia nếu như mà những người trưởng lão này có thể chống chọi lại được thì đó mới là chuyện lạ! Có điều là chẳng qua là sẽ thêm mấy cổ tử thi nữa mà thôi! Phong Phi Vân so với những người khác chính là hiểu rõ được một cổ sức mạnh kia vừa rồi đã đáng sợ như thế nào, nếu thật như có một người từ trong Thương sinh động phủ lao ra thì coi như là một trăm bị trưởng lão cũng không đủ để giết. - Lại có người đến! Ba người vội vàng trốn vào một góc nhỏ trong sơn cốc. Một bóng người mặc áo màu xám tro từ trên thâm cốc nhảy xuống, hắn cũng không có mượn lực đạp vào vách đá, chỉ trực tiếp nhảy xuống mặt đất, hơn nữa còn không có phát ra một chút tiếng động nào, tựa như một chiế lá rụng rơi xuống. Hắn ăn mặc có vẻ rất nghèo túng, tuổi tác cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám mà thôi, trên lưng mang một thanh đao mảnh khảnh, làm cho người ra cảm thấy bị một lực vô hình nào đó đè nén. Có quỷ ảnh màu đen nhào về phía hắn, nhưng mà hắn cũng không chuyển động một cái, đao trên lưng toát ra ánh sáng chói mắt, một cổ sát khí từ trong thân đao trùng xuất, trực tiếp chấn đắc những quỷ ảnh kia làm cho chúng bị tứ phân ngũ liệt. - Thực lực quả là cường đại, đây cũng là một vị tiền bối! Mộc sư huynh thấp giọng nói. - Không phải là tiền bối thì không thể nào có thực lực cường đại như vậy. Vị sư đệ kia cũng nói theo. Phong Phi Vân cũng không nói gì, xem ra hai người này đã ở trong hầm mỏ quá lâu, chẳng lẽ bọn họ không biết trên đời này có những nhân vật thiên tài, so với tiền bối trưởng lão lại càng cường đại hơn. - Đó là sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung, Đỗ Thủ Cao! Phong Phi Vân lên tiếng nhắc nhở. - Thái thượng ... thái thượng đoạt mệnh cung! Hai người cũng hít một hơi, toàn thân co quắp, hiển nhiên là bị cái danh này dọa sợ, cũng không dám nhìn về hướng Đỗ Thủ Cao, thậm chí cũng không dám thở lớn tiếng nữa, sợ bị Đỗ Thủ Cao phát hiện. Phong Phi Vân đã sớm biết Đỗ Thủ Cao đã đến Kính Hoàn Sơn, đây chính là một tài tuấn trẻ tuổi có thể dùng một chiêu mà giết chết được ngay cả một trưởng lão, nếu như hắn xông vào Thương sinh động phủ, vậy thì quả thực không tốt rồi. "Vèo vèo vèo!" Lại có người đến, hơn nữa số người lại còn không ít! - Đỗ Thủ Cao, thập lục hộ pháp Phong gia đã ở đây, ngươi theo chúng ta một chuyến đi! Mười sáu đạo nhân ảnh từ trên thâm cốc trượt xuống, mỗi một người đều mặc trọng giáp màu đen, cầm trong thay trọng đao to như ván cửa, trên người bọn họ đều mang theo linh khí bàng bạc, giẫm trên mặt đất tạo thành mười sáu cái hố thật to, thật sâu. Sát khí trên người bọn họ nối thành một chuỗi, như là biến thành một ngọn núi, đem sát khí trên người Đỗ Thủ Cao bị chèn ép phải co rúc lại. - Trời ơi, là mười sáu chấp pháp - hộ pháp của Phong gia, nghe đồn bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, chiến lực vô cùng đáng sợ, Đỗ Thủ Cao kia tại sao lại chọc phải Phong gia, vậy mà cũng đã làm cho thập lục hộ pháp cũng bị chấn động. Mộc sư huynh có vẻ rất hiểu những đại nhân vật này, bị cả kinh không nhẹ. Trong lòng Phong Phi Vân cũng rất rõ ràng, Đỗ Thủ Cao lại dám trắng trợn xông vào Tiềm long biệt viện, đem bốn vị trưởng lão Phong gia giết chết, Phong gia không phái cao thủ đi đối phó hắn mới là chuyện lạ. Thập lục hộ pháp của Phong gia hình như có hình dáng rất ngưu bức, mỗi người đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, Đỗ Thủ Cao xem ra hôm nay thập tử nhất sinh rồi. Trong miệng Phong Phi Vân ngậm một cọng cỏ, cười mỉm, đánh giá thập lục hộ pháp, phát hiện trong mười sáu người này đã có người lớn tuổi, tóc đã bạc hoa râm, lại có người mắt ngọc mài ngài, tuổi tuyệt đối không vượt quá hai mươi. Đặc biệt là một vị thiếu niên đứng giữa mười sáu vị hộ pháp, càng có vẻ khó lường, tuy là mặc trọng giáp mấy trăm cân nhưng mà phía dưới chân lại không hề bị lõm xuống chút nào, tựa như đạp trên mặt nước bằng phẳng vậy. Hai mắt hắn mang theo mấy phần tà khí, nhưng mà đồng tử lại hết sức thâm thúy, ngay cả Phượng hoàng thiên nhãn của Phong Phi Vân cũng không có cách nào nhìn thấu được hắn. - Chẳng lẽ hắn chính là một trong những tài tuấn nghịch thiên ở Phong gia? Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng. Đỗ Thủ Cao vẫn ung dung đứng ở đó, chẳng chút nào khẩn trương khi thấy mười sáu vị hộ pháp, chẳng qua chỉ thản nhiên nói: - Chỉ bằng các ngươi thì có thể làm được gì Đỗ Thủ Cao ta? Gia chủ Phong gia phái các ngươi tới, nhưng mà chỉ để chịu chết mà thôi. - Hừ, Đỗ Thủ Cao người có phần quá đề cao mình rồi, hôm nay Phong Kiếm ta nhất định phải giết ngươi để nổi danh, ai cũng đừng xuất thủ, ta cũng muốn xem thử coi sát thủ Thái thượng đoạt mệnh cung có bao nhiêu bản lĩnh. Vị tài tuấn nghịch thiên Phong gia kia tên là Phong Kiếm, vậy mà lại muốn độc chiến với Đỗ Thủ Cao, khí phách với tự tin làm cho người ta phải khuất phục. Phong Phi Vân đứng một bên cũng là khinh tươờng cười cười: "Cùng với sát thủ sát nhân so tài, đây không phải là đang tìm cái chết hay sao? Xem ra tài tuấn nghịch thiên Phong gia có chỉ số IQ quá thấp rồi nha!"