- Trao đổi với ngươi thật sự là vũ nhục trí thông minh của ta, rượu thị đại sư chính là tăng nhân sống sót cuối cùng của Thương Sinh Tự. Một ngàn tám trăm năm qua hắn còn sống, tu vị khẳng định đã vượt qua Thiên Mệnh Cảnh rồi. Là người cùng cấp độ với Tấn Đế, Thần Linh cung chủ mấy nhân vật đứng đầu, nếu ta bái ông ta làm thầy, tương lai trời đất này mặc ta tung hoành.
Tần Trữ Suất kích động không nói nổi, trực tiếp chạy tới ôm đùi hòa thượng rượu thịt, khóc lớn nói:
- Đại sư, mệnh ta số khổ quá, ba tuổi mất cha, bốn tuổi mất mẹ, gia đạo sa sút, mồ côi hiu quạnh một mình, đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời chìm nổi, một lòng quy y phật môn, kính xin đại sư thu ta làm đồ đệ.
Tất Trữ Suất ôm đùi hòa thượng rượu thịt, thống khổ nghẹn ngào, tê tâm liệt phế, nước mắt nước miếng chảy rồng, vô cùng đáng khinh.
- A Di Đà Phật!
Bộ dáng hòa thượng rượu thịt cao thâm mạt trắc, duỗi hai ngón tay ra gõ lên đầu Tất Trữ Suất hai cái, âm thầm truyền âm nói:
- Nếu ngươi có thể chia rẽ hai người bọn họ ra, lão nạp có thể thu ngươi làm đồ đệ.
Phương hướng ngón tay hòa thượng rượu thịt chỉ đúng là Phong Phi Vân cùng Nạp Lan Tuyết Tiên, hắn tươi cười âm hiểm, đang ám chỉ cho Tất Trữ Suất.
Tất Trữ Suất ngẩng đầu lên, lập tức hiểu ý mà hòa thượng rượu thịt nói, cũng híp mắt, đi lên cười âm hiểm.
- Hiểu rồi! Chút lòng thành!
Tất Trữ Suất chỉnh lại y phục, đứng dậy nở nụ cười vô cùng thân thiết, đi qua chỗ Phong Phi Vân hai người, chặn ngang giữa hai người với nhau, ngăn cản Nạp Lan Tuyết Tiên qua một bên, ôm quyền nói với Phong Phi Vân:
- Ai nha! Thật sự là tiểu biệt thắng tân hôn, Phong huynh hồng nhan tri kỷ thật nhiều, làm cho ta thật hâm mộ.
Tên này đột nhiên chạy tới làm cái gì?
- Nạp Lan cô nương, thật sự là chúc mừng, chúc mừng!
Đột nhiên Tất Trữ Suất quay người lại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tuyết Tiên.
Nạp Lan Tuyết Tiên mặc phật y, dùng dây lụa màu xanh da trời cột tóc, mặt như kiều hoa, lông mi như lá liễu, dáng người hết sức nhỏ, bộ dáng yêu kiều đáng yêu, giống như thanh liên trong hồ, không nhiễm hạt bụi trần.
Trên người của nàng có thể nhìn thấy phật vận tùy ý, đã tu luyện Thương Sinh Cổ Kinh, trong người có sáu viên xá lợi, cũng đã hoàn toàn dung hợp vào người của nàng, càng ngày càng thánh khiết, càng lúc càng giống một nữ Bồ Tát.
Nàng vốn là nữ hài đẹp như tranh vẽ, thời điểm nữ giả nam trang còn tuấn dật hơn cả Vô Hà công tử, lúc mặc quần áo con gái thì không kém Đông Phương Kính Nguyệt, Nam Cung Hồng Nhan bao nhiêu.
Thân có tiên thiên phật cốt, mặc phật y, có phật quang nhàn nhạt quanh người, người bình thường nhìn thấy nàng khẳng định cho rằng nhìn thấy nữ Bồ Tát, còn trang nghiêm hơn cả tượng phật trong chùa miếu, càng thần thánh hơn, sẽ có người không nhịn được quỳ xuống bái lạy.
- Chúc mừng ta cái gì? Chúc mừng ta cái gì?
Nạp Lan Tuyết Tiên tay niết phật châu phỉ thúy, phật y chập chờn, còn thuần khiết không ai dám xâm phạm, đôi mắt phượng không có tạp chất, hắc bạch phân minh, nhìn chằm chằm vào Tất Trữ Suất, ngay cả khi hắn da mặt rất dày cũng phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng nàng.
Tất Trữ Suất cúi đầu, cảm giác đây chính là nữ phật thần thánh giáng trần, nhìn thẳng vào nàng là đại bất kính.
- Phong Phi Vân hôm nay chính là truyền nhân thần vương, tương lai hắn sẽ kế thừa vương vị, Nạp Lan cô nương, tương lai có thể trở thành tình thân của thần vương a!
Trong miệng Tất Trữ Suất chậc chậc lưỡi và tràn ngập hâm mộ.
- Tại sao là tình nhân?
Nạp Lan Tuyết Tiên nhíu mày một cái.
- Hắc hắc, muốn trở thành thần vương thì phải lấy công chúa, Phong Phi Vân không chỉ là thần vương tương lai, càng là phò mã gia tương lai. Làm phò mã gia, tự nhiên cũng không thể lấy nữ nhân thấp kém rồi. Nạp Lan cô nương có thể làm tình nhân của thần vương đã khiến người ta hâm mộ!
Tất Trữ Suất nói.
- Lấy công chúa!
Sắc mặt Nạp Lan Tuyết Tiên biến hóa, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân sờ sờ mũi, ho khan hai tiếng, nói:
- Đừng nghe đến hắn nói lung tung, ta ngay cả công chúa bộ dáng gì còn chưa gặp qua đấy.
Tất Trữ Suất lại kéo dài khoảng cách giữa hai người, chắp tay sau lưng và ngửa mặt lên trời, nói:
- Đúng vậy a! Công chúa tính toán cái gì, Phong huynh đã có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân làm bạn, không hề cô độc trên thiên đường, thật sự là khiến người ta ao ước.
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là ai?
Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận hỏi, ngón tay của nàng se se lọn tóc, âm thầm bứt tóc.
Không đợi Phong Phi Vân mở miệng, Tất Trữ Suất đã nói tiếp:
- Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Hồng Nhan, đây chính là hồng nhan tri kỷ của Phong huynh, hai người từng trải qua một thời gian khó quên ở Vạn Tượng Tháp, khi đó giai nhân đạn khúc, đêm khuya làm bạn, cũng đã trở thành giai thoại thần tiên quyến lữ.
- Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan có đẹp hơn ta không?
Nạp Lan Tuyết Tiên phất ống tay áo, một đạo phật quang cuốn bay Tất Trữ Suất là gia hỏa chướng mắt ra ngoài.
Phong Phi Vân xoa xoa cái trán, vừa rồi Nạp Lan Tuyết Tiên không ra tay, hắn cũng muốn ra tay ném Tất Trữ Suất miệng rộng này ra ngoài, quả thực quá quấy rối, rất hiển nhiên là có người sai sử nên cố ý làm vậy.
Mà độc thủ sau này ngoài hòa thượng rượu thịt ác nhân này, còn có thể là ai?
Nạp Lan Tuyết Tiên chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ tới lớn với Phong Phi Vân, nàng có tình cảm sâu đậm với Phong Phi Vân, sức ghen cũng rất lớn, trong lòng đã dán nhãn hiệu địch nhân với công chúa và Nam Cung Hồng Nhan rồi.
- Đương nhiên ngươi đẹp hơn nàng.
Phượng Phi Vân nói.
Không nói dối trước mặt nữ nhân, không phải nam nhân tốt.
Nam nhân ưa thích nói dối, đây không phải bọn họ sai, sai chính là nữ nhân, là do nữ nhân ép mà thành.
- Thật?
Nạp Lan Tuyết Tiên ánh mắt vui vẻ, trong lòng đắc ý nói không nên lời.
- Tự nhiên là thật!
Phong Phi Vân thản nhiên nói.
- Hắn lừa ngươi, Nam Cung Hồng Nhan mỹ lệ đệ nhất thiên hạ, Phong Phi Vân từng tốn hai trăm vạn kim tệ mua hành tung của nàng, thật sự là nhớ mãi không quên nha.
Tất Trữ Suất ở xa quát to lên.
Hắn lại chạy qua, nói:
- Nạp Lan cô nương, ta là người chán ghét những gia hỏa bại hoại lừa gạt nữ hài tử, mặc dù hắn là hảo huynh đệ của ta, ta cũng muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của hắn. Trước mặt nhân tính đạo dức, ta kiên quyết đứng ở chính nghĩa, tuyệt không cô tức dưỡng gian.
Tất Trữ Suất cắn hàm răng, chỉa chỉa Phong Phi Vân, trong ánh mắt mang theo vẻ tiếc hận, thở dài nói:
- Ngươi nha. . . Thật sự là quá khiến ta thất vọng!
Phong Phi Vân thật sự không chịu nổi hắn, cầm vai của hắn ném bay ra ngoài, lần này ném xa hơn, không thấy bóng người...
- Phong Phi Vân, ngươi quê quá hóa khùng đúng không! Ha ha, Nạp Lan cô nương, loại người này nói chuyện ngươi không nên tin, cách hắn càng xa càng tốt. . . Ah. . .
Giọng của Tất Trữ Suất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng "Oanh" được một tiếng ngã vào trong rừng rậm, phát ra tiếng hét thảm.
Phong Phi Vân rất muốn xông tới đánh hắn một trận, Vương Mãnh đã đi trước hắn một bước, nói:
- Sư thúc, hỗn đản này giao cho ta đi, ta không đập nát miệng của hắn là không được mà.
Vương Mãnh vuốt ống tay áo, cầm theo vũ khí xông vào trong rừng.
- Tuyết Tiên, ngươi nghe ta giải thích...
Phong Phi Vân cảm giác nhức đầu!
- Không cần giải thích, ta biết rõ nàng khẳng định đẹp hơn ta, tốt hơn ta, mị lực hơn ta...
Nạp Lan Tuyết Tiên nói.
- Kỳ thật...
Phong Phi Vân cảm giác mình ăn nói quá vụng về, chưa từng có ngốc như hiện tại, ngay cả nói dối cũng không biết...
- Cho dù nàng tốt hơn thì như thế nào? Tình địch mà! Rất bình thường, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng thích ngươi, đó là nói rõ ánh mắt của ta rất chuẩn, thưởng thức đủ cao.
Nạp Lan Tuyết Tiên cười nói.
Phong Phi Vân sững sờ nhưng lại cười lên:
- Tuyết Tiên... Ngươi tâm tính thật tốt!
- Ha ha, ta giết nàng là được!
Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn tươi cười như trước, nhưng mà cười rất u ám, ngay cả phật quang thánh khiết trên người của nàng cũng không ngăn cản nổi sát ý.
Trong hai mắt của nàng đều ngưng tụ nguyệt kiếm, có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, rất là dọa người.
Phong Phi Vân lại cười không nổi!
Nạp Lan Tuyết Tiên đã bắt lấy Tất Trữ Suất trong tay Vương Mãnh, vứt trên mặt đất, một chân giẫm lên ngực của hắn, hỏi:
- Nam Cung Hồng Nhan ở nơi nào?
- Nàng, nàng, nàng hẳn là đi quận Tam Thánh, cụ thể ở đâu, ta cũng không biết!
Tất Trữ Suất bờ môi phát run, nói chuyện không rõ ràng, trong lòng nói thầm, nữ nhân ăn dấm chua quả nhiên đáng sợ.
- Nàng chết chắc!
Nạp Lan Tuyết Tiên nắm chặt nắm đấm, trong tay có phật quang hiện ra, phật y màu nâu xanh trên người có thanh quang tươi đẹp bắn ra ngoài, đan vào thành phật môn thánh ấn.
XÍU... UU!!
Phật quang trên người của nàng càng ngày càng sáng, dưới chân ngưng tụ ra cửu phẩm phật liên, khống chế phật liên, bay lên trời mà đi.
Hòa thượng rượu thịt càng thỏa mãn với Tất Trữ Suất, sau đó cũng hóa thành phật quang màu vàng bay theo Nạp Lan Tuyết Tiên, quận Tam Thánh đã bị thi tà xâm lấn, cực kỳ hung hiểm, hắn sợ nha đầu này xông loạn.
Chuyện này hỏng bét, nếu như Nạp Lan Tuyết Tiên thực tìm được Nam Cung Hồng Nhan, nói không chừng sẽ hạ sát thủ.
Phong Phi Vân chà xát hai tay, cười lạnh đi qua chỗ Tất Trữ Suất!
- Phong huynh, ngươi đang làm gì vậy? Có chuyện từ từ nói... Đừng như vậy... Rất mất cảm tình... Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ... Được rồi! Đừng đánh mặt... Ah...
Tất Trữ Suất hét thảm lên như heo bị chọc tiết
Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh không ngừng quyền đấm cước đá với hắn, đánh cho mặt mũi bầm dập, chạy trối chết.
- Đừng đánh, con mẹ nó bị lần hòa thượng tinh trùng lên não lừa gạt rồi, không chỉ không được thu làm đồ đệ, ngay cả huyết nhân thần bình cũng không có trả cho ta, ta mới là người bị hại lớn nhất...
Tất Trữ Suất tâm muốn chết đều có.
- Đáng đời ngươi!
Vương Mãnh đá lên mông của hắn hai cái, đánh cho Tất Trữ Suất lăn vào trong bùn, bò dậy cũng không được.
Bị ngược đãi không thuộc về con người tiếp tục trọn vẹn nửa canh giờ mới chấm dứt, Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh đều đánh mệt mỏi, không ngừng thở gấp.
Tổ địa Phong gia bị tử khí đậm dặc bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng tru khủng bố vang lên, không thuộc người không phải thú, chẳng khác gì ngàn vạn lệ quỷ rống to.
Cho dù trên núi thật sự có Hóa Đạo Thụ, bọn họ cũng không dám xông lên, chỗ đó đã hóa thành tử địa tuyệt đối, ngay cả ở bên ngoài cũng khó đi vào được.
- Chúng ta bây giờ đi quận Tam Thánh!
Phong Phi Vân nhìn qua bảy mươi ba ngọn núi xa xa, hôm nay đều biến thành hắc sơn, không khí trầm lặng, sát khí bức người.
- Quận Tam Thánh địa thế phức tạp, hiểm địa rất nhiều, trong đó có một trong tám di tích là vũ hóa mộ nguyên, đây là vùng đất không lành, rất nhiều tu tiên giả không ngừng chết đi khó hiểu.
- Có chết ở nơi hiểm yếu, có chết ở trong rừng hoang, có chết ở vũ hóa mộ nguyên... Bọn họ đều xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, cho nên mới phải bị mất mạng, nhưng mà ta biết một cổ đạo đi thông tới quận Tam Thánh, thập phần an toàn, phàm là tu sĩ muốn đi tới quận Tam Thánh, cơ hồ đều đi qua nơi này.
Tất Trữ Suất mở một tấm da dê ra, ngón tay của hắn vẽ lên lộ tuyến vòng vèo.
- Lần này thiên kiêu trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp rất nhiều người đi tới quận Tam Thánh săn giết thi tà, nhất định sẽ đi qua con đường này, đây chính là nơi quần hùng tụ hội, chúng ta phải mau chóng tiến tới đó tham gia náo nhiệt, bằng không danh tiếng sẽ bị người ta cướp đi.
Hắn chỉ vào cổ đạo, nói:
- Nhìn thấy đốm này không, nơi này có một cái hồ lớn cổ xưa, chính là nơi phải qua khi đi tới quận Tam Thánh. Trong hồ có một khối bia đá, trong lịch sử có rất nhiều nhân vật thần hóa lưu tên của mình lên đó.
- Còn có nơi nay là một ngọn núi hoàng thạch lớn, trên đỉnh núi có một tế đàn viễn cổ, nghe nói ngàn năm trước có người ngồi xếp bằng trên tế đàn, lĩnh ngộ vô thượng chiến pháp, trong vòng một đêm từ Thần Cơ đại viên mãn tăng lên tới Cự Kình, chiến lực xưng hùng đương thời. Chậc chậc, đây cũng là đường phải qua khi đi tới quận Tam Thánh.
Trên đời này có rất nhiều chuyện vượt qua lẽ thường, không người nào có thể lý giải, thật giống như Vương Mãnh hiện tại, hắn rất thất vọng!
- Rõ ràng là thời tiết cuối thu, vì sao mới qua một đêm liền tiến vào mùa đông giá rét thế này?
Vương Mãnh đứng trên lưng kỳ ngưu, trên người mang theo hồng bào lớn, trên tóc, trên bờ vai rơi đầy tuyết, mỗi khi thở ra một hơi thì nhìn thấy sương trắng
Trên trời cao tuyết rơi tán loạn
Trận tuyết rơi này quá đột ngột, giống như lông thiên nga bay lả tả rơi xuống, đưa mắt nhìn chung quanh thì thấy núi sông trắng xóa.
Núi rừng cổ xưa, cây cối từ nhỏ cho tới đường kính hơn một mét, lá cây còn chưa rơi xuống đều phủ đầy băng tuyết trắng xóa, sợ rằng ngay cả cành cũng gãy.
Gió lạnh gào thét, trên cánh đồng tuyết trắng đầy bông tuyết bao phủ.
Gió hiện tại đang gào thét như cụ thú.
- Một đêm này chúng ta đi năm ngàn dặm, đã tiến vào phía bắc quận Tam Thánh, nơi này có lẽ là rừng hoang bạch mộc, nghe nói nơi này bốn mùa như mùa hè, khí hậu nóng bức, dị thú chiếm giữ, cổ mộc bao trùm tám nghìn dặm, người bình thường căn bản không cách nào xuyên qua cánh rừng hoang này.
Tất Trữ Suất mang cái áo bố dày trên người, nhìn qua tuyết rơi đầy trời, trong lòng cũng đặc biệt khó hiểu, vô cùng hoang mang.
Rừng hoang bạch mộc tám ngàn dặm không ngờ hóa thành cánh đồng tuyết, còn khó hiểu hơn là bây giờ là mùa thu.
Khác thường tất có yêu nghiệt!
Đám người bọn họ lên đường, cưỡi hai đầu kỳ ngưu, suốt đêm đi tới quận Tam Thánh, hôm nay đã cách tổ địa Phong gia mấy ngàn dặm.
Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất ngồi chung một đầu kỳ ngưu, ở phía trước mở đường.
Phong Phi Vân và tiểu tà ma ngồi trên một đầu kỳ ngưu theo sát phía sau, gót sắt to mấy mét của kỳ ngưu đạp sâu vào trong tuyết, lưu lại hai hàng dấu chân dị thú thật sâu.