Đông Phương Kính Nguyệt đích thật là nổi giận, nếu không thì Phong Đào cũng sẽ không bị nàng tát một cái khiến cho văng ra xa, trực tiếp té xuống nơi tường thành cao trăm trượng.
Một vị tài tuấn nghịch thiên của Phong gia ở trong tay của nàng lại hoàn toàn không có chút sức lực đánh trả, giống như đánh bay một con ruồi vậy, bị một cái tát như trời giáng của nàng cũng không biết là sống hay chết nữa.
Trên bàn tay của nàng hàm chứa thiên đạo văn lý, khiến cho người khác tuyệt đối không cách nào chạy trốn được, cách xa hơn mười mấy dặm cũng có thể đem người khác hành quyết.
Phong Đào hiển nhiên không phải là người yếu, chiến lực có thể so với tu sĩ tiền bối cấp bậc trưởng lão , nhưng mà ở trong tay của nàng lại như một con rối.
Phong Lăng Cơ cũng không đần như Phong Đào vậy, nhãn lực càng thêm lão đạo, thấy được bên hông Đông Phương Kính Nguyệt có treo lệnh bài bạch ngọc Ngân Câu, trong lúc nhất thời sắc mặt cuồng biến, nói:
- Ngươi ... ngươi là hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu?
Khó trách cô gái này lại có tu vi cao như thế, khẩu khí to lớn như thế, đúng là người của gia tộc Ngân Câu!
Lệnh bài Bạch Ngọc Ngân Câu cũng không phải là một người bình thường có thể đeo!
Phong Phi Vân thở dài một cái, nói:
- Nàng chính là Tứ tiểu thư của gia tộc Ngân Câu, Đông Phương Kính Nguyệt!
- Nàng chính là Tứ tiểu thư gia tộc Ngân Câu!
Phong Lăng Cơ càng thêm cả kinh gay gắt, nhưng mà trong lòng cũng tương đối không ngã phục, vị tứ tiểu thư này tuy là trên mặt có che khăn lụa trắng, cũng không khó để nhìn ra đây là một vị tuyệt thế giai nhân, một vị giai nhân như vậy tại sao lại bị đứa con của yêu ma Phong Phi Vân kia bôi nhọ kia chứ?
Hắn thấy nếu nói yêu ma hay súc sinh thì cũng không khác gì mấy!
Phong Phi Vân chính là đứa con của yêu ma, hiển nhiên cũng cùng với súc vật không kém là bao.
Ầm ầm!
Phương xa, một đaị kỳ đen nhánh hướng về nơi này bay tới, có vô số cuồng vân màu đen chuyển động theo, giống như một phiến yên vụ màu đen từ ngoài biển khơi cuốn tới vậy.
Đại kỳ cao tới mười mấy trượng, hắc kỳ viền vàng, có một con thú vật đồ văn kỳ dị in ở phía trên, hiện ra sát khí bá đạo, ở dưới cuồng phong thổi tới, từng đạo âm thanh cuồng lãng kinh hoàng to lớn được tạo ra.
Phốc, phốc phốc!
Đại kỳ giống như thần đồ vậy, hết sức uy hiếp lòng người, tế xuất trước mặt đại kỳ này chính là năm lão giả bạch y, dáng dấp bọn họ tuy già nhưng vẫn tráng kiện, thận trọng hăng hái.
Người tuy là già nua nhưng lại rất lợi hại, tu vi trên người lại cường đại cực kỳ, gân cốt và huyết mạch đều được luyện hóa đến thần tủy, trong lúc giơ tay nhấc chân lực lượng mang theo tính hủy diệt.
Một vị lão ẩu và bốn vị lão tẩu, mỗi người đều là trưởng lão cảnh giới thần cơ, địa vị ở Phong gia cực cao. (lão ẩu - bà lão, lão tẩu - ông lão)
- Phong gia chấp pháp đường vậy mà điều động năm vị trưởng lão, đem Trấn ma long kỳ chấp pháp đường cũng đều tế xuất, gia pháp Phong gia vẫn thật sự không phải nghiêm khắc như vậy, lần này sợ là muốn đem Phong Phi Vân trấn tử rồi.
- Xem ra là gia tộc Ngân Câu tạo áp lực đối với Phong gia rồi.
- Cái này cũng không đúng, gia tộc Ngân Câu tuy là cường đại, nhưng mà ở đây dù sao cũng chính là Nam Thái phủ, chính là đại bản doanh của Phong gia, thế lực của Phong gia ở Nam thái phủ chỉ sợ là sẽ không yếu hơn so với gia tộc Ngân Câu, cho dù e sợ gia tộc Ngân Câu, cũng không tội gì phải tàn nhẫn với con em của gia tộc mình như vậy, cái này sẽ khiến cho những con em gia tộc khác trong Phong gia có trái tim băng giá.
- Đây chính là muốn đuổi cùng giết tận mà, quả thực là hơi tàn nhẫn một chút. ... ... ...
Tiên môn và gia tộc tập trung trong Tử Tiêu phủ thành, hiển nhiên không thiếu gì tu tiên cường giả, những người này đều bị đại hành động trên không lần này khiến cho xuất hiện, cùng đi đến tập trung ở đây, muốn xem người Phong gia nội đấu náo nhiệt thế nào.
Phong gia chính là đại gia tộc xếp danh hạng trong top 3 ở Nam Thái phủ, trò hay như vậy, rất nhiều người đều không muốn bỏ qua.
- Phong gia bắt người mà gióng trống khua chiêng như vậy, xem ra lời đồn là sự thật.
Một vị lão giã thở dài nói.
- Lời đồn gì?
Rất nhiều người đều không hiểu rõ nguyên nhân.
- Nghe đồn mẫu thân của Phong Phi Vân chính là một tôn yêu ma, để lại một món chiến y yêu ma, cái chiến y yêu ma này một khi mặc lên người, uy lực kinh khủng không gì sánh được, có thể chấn động vỡ linh khí. Nhưng mà phía trên lại dính yêu khí, chỉ có người có máu yêu ma đồng nguyên mới có thể mặc lên người, hoành hành thiên hạ không ai có thể ngăn cản. Mà hôm nay người có máu yêu ma đồng nguyên, cả vương triều Thân Tấn chỉ còn lại có một mình Phong Phi Vân, lão tổ Phong gia rất có thể là muốn bắt hắn, lấy máu tươi của hắn luyện hóa chiến y yêu ma. Một khi đem chiến y yêu ma tế luyện thành công, sau này Phong gia nhất định xưng bá cả Nam thái phủ.
Vị lão giả kia dường như biết được không ít, nói ra rất nhiều ẩn tình.
- Nếu như sự thật thật sự như vậy thì Tử Tiêu phủ thành sẽ náo nhiệt lên, rất nhiều gia tộc và tiên môn cũng sẽ không bằng lòng thấy mấy vị lão tổ Phong gia đem chiến y yêu ma luyện hóa, nhất định nói không chừng lúc này sẽ ra tay.
Chẳng qua vốn chỉ là nội đấu của con em gia tộc, bây giờ tình hình lại càng trở nên khó bề phân biệt, hình như muốn đem toàn bộ thế lực của Tử Tiêu phủ thành đều lôi kéo vào.
Năm vị trưởng lão chấp pháp đường của Phong gia, mỗi một người đều có thái độ kiêu kỳ cao ngất, trên người mang theo một cổ khí phách cấp trên, trong đó có một vị trưởng lão quấn một cái đai lưng kim sắc, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi có biết tội của ngươi không?
Hắn từ trên cao nhìn xuống, điệu bộ như một vị hung sư vấn tội.
Phong Phi Vân nói:
- Ta có tội gì?
- Hừ! Nghiệp chương chính là nghiệp chướng, bây giờ liền quỳ gối nhận lỗi trước mặt Tứ tiểu thư đi, sau đó theo chúng ta trở về tông tộc từ đường chịu gia pháp trừng trị, hoặc là còn có thể giữa được một mạng.
Trên mặt vị trưởng lão kia lãnh sắc như đao, trong mắt có sát ý ẩn hiện, một tiểu bối vậy mà thấy hắn lại không chịu quỳ xuống, lại còn ngạo mạn như vậy, để lại mạng sống của hắn, chính là giúp hắn tăng cao sự kiêu ngạo.
Nếu không phải trước khi tới đây, bọn họ cũng đã nhận được mệnh lệnh không được đem tên nghiệp chướng này đánh chết, chỉ sợ hắn đã sớm xuất thủ, đem Phong Phi Vân xé thành hai nửa.
Khóe miệng Phong Phi Vân nhếch lên, cảm thấy buồn cười, nói:
- Muốn ta quỳ gối trước nàng ta, ha ha ha, thực sự là chuyện cười, phải lạy thì chính là các ngươi lạy đi chứ. Muốn đánh muốn giết, cứ đến đây đi.
Lúc Phong Phi Vân quyết đinh đánh chết Phong Tùy Vũ, cũng chưa có nghĩ đến việc muốn trở về Phong gia, từ nay về sau hắn cũng không còn là người của Phong gia!
Hôm nay, cho dù chết ở Tử Tiêu phủ thành, vậy cũng không oán không hối hận.
Ầm!
Phong Phi Vân đứng thẳng nổi bật, đứng ở trên đỉnh cổ thành màu xanh xám tro, chân đạp phong hỏa đài, cầm trong tay vô địch thiền trượng cắm ở trước mặt, coi thường mọi người.
- Mấy vị trưởng lão không cần xuất thủ, Phong Lăng Cơ ta liền có thể đối phó tên tiểu tạp chủng không biết trời cao đất dày này.
Phong Lăng Cơ chính là đại ca đời thứ năm của đời thứ năm Phong gia, thiên phú cực đỉnh, tính tình trầm ổn, được cao tằng Phong gia xem trọng, rất nhiều người cũng ngầm thừa nhận hắn chính là vị chủ nhân tương lai của Phong gia.
Năm vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu, nếu để cho bọn họ xuất thủ đối phó Phong Phi Vân, truyền đi chính là ỷ lớn hiếp nhỏ, đối với danh tiếng trong giới tu tiên của bọn họ cũng cực kỳ bất lợi, nhưng mà do Phong Lăng Cơ xuất thủ giúp đỡ thì hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ chính là giao thủ ngang hàng, sau khi hành quyết Phong Phi Vân, sẽ không rước lấy lời ong tiếng ve, hơn nữa còn có thể làm cho mọi người càng thêm phần coi trọng vị chủ nhân tương lai tạo thế của Phong gia.
Quả thực chính là một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tu vi Phong Lăng Cơ khá tốt, đã đạt đến thần cơ trung kỳ, so với Phong Đào và Phong Tuyệt cũng cao hơn một tiểu cảnh giới, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối phó Phong Phi Vân cũng không phải là việc khó.
- Phong Lăng Cơ, dụng xuất ra Phù đồ kiếm trận đại thừa mà ngươi đã khổ tu tám năm đi.
Một vị trưởng lão đối với hắn cười gật đầu.
- Vâng!
Phong Lăng Cơ giấu trong người bốn chuôi trường kiếm, mỗi một chuôi đều là cấp bậc bảo khí, đều là dùng hàn thiết trăm năm chế tạo, có thể dễ dàng trảm phá thiết tường dày hai thước.
Trên kiếm phong có hàn khí bốc lên, có một tần linh mang nhàn nhạt bao quanh bốn chuôi kiếm, biến thành một tòa kiếm trận đơn giản.
Lúc này Phong Phi Vân cũng đã cùng địa thế giáp nhau, khí thế trên người hùng vĩ mà mênh mông cuồn cuộn, chủ động xuất thủ, vô địch thiền trượng trong tay rộ lên từng tiếng leng keng.
Hai người đều là nhân vật tuyệt đỉnh, chiến ý ngưng tụ ra khí tượng, bá đạo phi thường.
Ầm!
Trong cơ thể Phong Lăng Cơ xuyên tới một tiếng hổ gầm, thanh âm gào thét chấn động tường thành, một đạo quang hoa màu trắng từ trên lưng của hắn dâng lên, hình dáng giống như một con hổ màu trắng vậy, bộ lông trên người không nhuốm bụi trần, con mắt to lớn như nắm đấm đen nhánh vô cùng, mang theo hung mang.
Cự hổ bạch sắc chính là trầm hãm khí tượng đăng vân mà lên, trôi lơ lửng trên đỉnh đầu Phong Lăng Cơ, có uy năng cải thiên hoán địa.
Nhất hổ đằng vân chi khí!
Từ lúc Phong Phi Vân ở Tiềm Long biệt việt xem vận khí thì đã thấy qua, biết trong con cháu Phong gia có người có được khí tượng như vậy, nhưng mà không ngờ tới người này lại chính là Phong Lăng Cơ.
Ngao!
Khí tượng tuy là chỉ có quan khí sĩ mới có thể thấy được, nhưng mà uy lực ẩn chứa trong đó lại không gì sánh kịp, chỉ cần là người đang ở trong cuộc chiến đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Bốn chuôi chiến kiếm bỗng nhiên tăng vọt uy lực, đan vào nhau giống như bốn con giao long, tiếng sấm gió bão táp khiếp sợ giăng đầy trời, cổ tường thành kiên cố dày chín trượng cũng bị chém nát một góc, có một mảng lớn tường thành đổ sụp xuống, vô số cự thạch bị kiếm khí hất bay.
- Là Nhất hổ đằng vân chi khí, trên người Phong Lăng Cơ vậy mà mang theo khí tượng, thảo nào cường hãn như vậy.
Một vị lão tu sĩ biết được quan khí, đem bạch hổ thần vân sừng sững trên bầu trời mênh mông nhìn ra được, trong lòng có chút chấn động.
Người bên cạnh không hiểu được, nói:
- Khí tượng chỉ có tồn tại ở trên người của tuyệt đỉnh thiên tài, Nhất hổ đằng vân chi khí bá đạo hung mãnh, cùng với tính cách ổn định trưởng thành của Phong Lăng Cơ có phần không hợp.
- Phong Lăng Cơ sắc sảo cực thâm, lòng có mãnh hổ chi khí, chẳng qua là người ngoài không nhìn ra được. Cái này cũng là do Phong Phi Vân lại có thể khiến cho Phong Lăng Cơ sử dụng khí tượng, xem ra cũng là một vị tài tuấn nghịch thiên, nếu hắn không phải là con của yêu ma, e rằng sẽ được Phong gia trọng điểm bồi dưỡng. Ơ, cái gì vậy? Trong thân thể của Phong Phi Vân vậy mà cũng có khí tượng trùng xuất, đây là khí tượng gì chứ?
Phong Phi Vân liền lùi lại chín bước, khoát nhiên đứng vững, trong thân thể chớp động ra tám tám sáu mươi bốn đạo quang mang, ngưng tụ thành một bức đồ quyển cổ lão, giống như một tòa vân vụ đại hải từ trong thân thể lao ra.
Long mã hà đồ!
Chính là một trong bảy bức cổ đồ trên Miểu quỷ ban chỉ - Long Mã hà đồ, bức cổ đồ này biến thành đạo niệm từ trên Miểu quỹ ban chỉ tách rời, rơi vào trong đan điền Phong Phi Vân, lúc này cuối cùng cũng đã bị khí tượng "Nhất hổ đằng vân" của Phong Lăng Cơ làm cho kinh động, chủ động từ trong cơ thể vọt ra.
Khói sóng trên thần hà mênh mông, một con long mã miệng kẹp chặt đại quy đang ngao du trên mặt nước, thanh thần quái mà linh động, đây chính là khí tượng Long Mã hà đồ, dường như muốn đem thiên thế đều bị biến đổi.