Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, từ trong rừng rậm kia đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân rầm rập. Có không ít người chạy đến đây, những người này có kẻ bay vọt trên ngọn cây, có người cấp tốc chạy vội trên mặt đất.
Phong Đại Ngưu và Kỷ Thương Nguyệt đều là mặt liền biến sắc, đồng thời mở mắt. Lúc này, rốt cuộc là nhân mã từ nơi nào chạy đến đây, tới thật không đúng lúc!
- Rốt cuộc xảy ra đại sự gì, mà lại phóng ra Xuyên Vân Tiễn, chẳng lẽ có một con dê béo lớn?
- Một mũi xuyên vân bay lên, ngàn vạn quân mã gặp nhau! Ba nghìn đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh chúng ta đoàn kết nhất trí, một chốn gặp nạn tứ phương trợ giúp. Một trận chiến này không chỉ phải đánh cho tỏ rõ phong thái, còn đánh cho thấy được khí phách tiết tháo. Các huynh đệ, có nghe rõ hay không?
- Hắc hắc! Nói không chừng không phải con dê béo lớn, mà là có huynh đệ phát hiện mỹ nhân tuyệt sắc, đang thông báo các huynh đệ để cùng nhau chia xẻ.
- Nếu như thật sự như thế, như vậy vị huynh đệ kia cũng quá phúc hậu. Hoàng lão tam ta chính là có nửa năm cũng không hề chạm đến nữ nhân.
- Coi như muốn thịt, cũng là để huynh đệ phát hiện mỹ nhân ăn trước. Đây là vấn đề có tính nguyên tắc. Hắc hắc, ta xếp hàng thứ hai !
- Ta người thứ ba!
- Ta thứ tư!...
Từ trong rừng rậm có một đám đạo tặc lao tới, mọi người thân thủ phi phàm, cầm vũ khí trong tay đang cấp tốc vây quanh lại đây. Không ngờ là đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh đích thực, bọn họ tâm tình cao hứng, âm thanh nụ cười dâm đãng vang lên không dứt!
Trong lòng Phong Đại Ngưu âm thầm kêu khổ, chính mình vô tâm đã bắn một chi "Xuyên Vân Tiễn", không ngờ thật sự đưa tới ngàn vạn quân mã!
Phong Đại Ngưu cũng không biết trong lòng Kỷ Thương Nguyệt càng sốt ruột hơn. Một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào Phong Đại Ngưu, không nghĩ tới hắn lại thật là đạo tặc Hoàng Phong, hiện nay người đang bị thương nặng thế này thì nên làm thế nào cho phải?
Một đám đạo tặc Hoàng Phong kia đều không phải người lương thiện, ngôn từ phóng đãng đã càng ngày càng gần, tâm tình Kỷ Thương Nguyệt cũng là rơi xuống mức thấp nhất.
- Xong, đạo tặc Hoàng Phong lại thật sự đến đây !
Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồng sắt thì giờ phút này cũng là sắc mặt tái nhợt, trong óc nhớ lại những lời thuật lại về đám đạo tặc Hoàng Phong này, quả thực có khả năng dùng từ tội ác chất chồng để hình dung. Nếu như rơi vào trong tay bọn họ, cái đó quả thực so sánh với bán vào thanh lâu còn phải bi thảm hơn.
- Nhị đương gia, thật sự có mỹ nhân, lần này thu hoạch đại phát rồi !
- Trời ạ! Lão Tử đều nửa năm không có thấy nữ nhân, các ngươi tránh ra, ta muốn nhìn vóc người dạng gì?...
Một đám đạo tặc ùa lên, bọn họ trên người thì ăn mặc xốc xếch, binh khí trong tay cũng là không giống nhau. Nhưng mà bản lĩnh của bọn hắn lại khá không tầm thường, cũng không phải chưa đáng để ý giống như trong lời đồn đại.
Hơn ba trăm tên đạo tặc, trên người mỗi một tên đều có được linh khí quay vòng. Trong đó có mấy người trong đan điền hiện rõ ánh sáng thần thánh sáng lạn, khí thế phi phàm, đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ.
Những đạo tặc này đều là thứ cùng hung cực ác, chúng đến từ trời nam đất bắc, đều là đã phạm vào vụ án cực lớn nên mới chạy trốn tới vùng đất biên cương hiểm trở này để trốn tránh kẻ thù.
Trong số bọn họ có kẻ tay nhuộm máu tươi của hơn trăm nhân mạng, có người đã phá hoại tiên môn sơn môn nào đó, có người đã lỡ tay giết chết đệ tử con cháu chi chính của Đại gia tộc, có người cưỡng đoạt thiên kim tiểu thư của nhà quyền quý ở Thần Đô... v. . v... coi như hiện tại sa vào giữa đám đạo tặc, trong đó cũng có người che giấu thân phận, che giấu tu vi, thậm chí có người cũng không dám để lộ gương mặt cho người khác thấy.
Bởi vì kẻ thù mà bọn họ đắc tội thật sự là đáng sợ!
- Oa!
- Oa!
- Trời ạ nữ thần !...
Tất cả đạo tặc đều thán phục không thôi, đôi mắt trợn tròn, đồng tử phóng đại. Có tên trực tiếp hóa đá, có kẻ miệng trễ ra đến cằm rơi xuống đất, có tên nước bọt ròng ròng dính ướt cả giầy.
Bọn chúng thật giống như mới được thả ra từ trong Thần Đô Đại Ngục, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Kỷ Thương Nguyệt.
Kỷ Thương Nguyệt đích thật là mỹ nhân hiếm có, nhưng lại là một mỹ nhân lạnh lùng, khí chất trên người cao ngạo, không có tình người. Nhưng càng là như thế lại càng khiến cho những đạo tặc kích động. Ai nấy đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
- Nhị đương gia, ngài nhìn khuôn mặt kia thật là mềm mại a! Thật muốn liếm một cái!
- Không có tiền đồ!
Một tên râu ria xồm xoàm tóc tai bù xù rống lên một câu, lập tức khiến một tên đạo tặc bị tiếng rống lên đành quay trở về.
Đây chính là Nhị đương gia, vóc người lùn thấp, lưng hùm vai gấu, mặt tròn vành vạnh, tai cực lớn, tóc và râu đã hoàn toàn che đi cả khuôn mặt. Người nào không biết còn tưởng rằng hắn là một con Đại Tinh Tinh.
- Nhị đương gia, ngài nhìn đôi chân nhỏ nhắn kia, thật thẳng, thật trắng, thật muốn liếm một phen!
Có người quỳ rạp trên mặt đất, nước miếng chảy ròng ròng từ trong miệng.
- Ngươi càng không có tiền đồ!
Cái búa lớn trên vai Nhị đương gia vung lên, lập tức đánh cho tên đạo tặc kia bị hất bay đi ra ngoài.
Cây búa trong tay Nhị đương gia to chừng bằng cái cối xay cỡ lớn, lưỡi búa đều phải dài ba thước. Cả đầu búa so sánh thân thể của hắn còn phải lớn hơn, coi như không được vạn cân thì e rằng cũng nặng đến mấy ngàn cân. Thế nhưng mà xoay ở trong tay của hắn lại cực kì linh hoạt.
Nhị đương gia lại khiêng cây búa ở trên vai, một tay sờ sờ chòm râu đen sì như bụi cỏ mọc dưới cằm mà cười nói:
- Các huynh đệ, các ngươi nhìn ngón tay nàng thật xinh đẹp a. Vừa thon thả, vừa dài, lại vừa trắng, chỉ nhìn liền đã thấy khá mềm mại, nếu như có thể liếm được một cái vậy là tốt rồi.
- Nhị đương gia, càng không có tiền đồ!
Trong lòng đám đạo tặc đều là suy nghĩ như thế, nhưng mà lại không ai dám nói ra miệng.
- Nhị đương gia nói rất đúng, Vương Mãnh ta chặt đầu ngón tay của nàng rồi đưa cho ngài.
Một tên vạm vỡ đầu trọc đi ra, trong tay nắm một thanh đại đao đỏ đậm, không chút do dự định đi chặt ngón tay của Kỷ Thương Nguyệt.
Gia hỏa này cũng không biết là một tên đầu đất, hay là kẻ không biết dùng đến mắt mà lại cũng không biết thương hương tiếc ngọc chút nào !
Đương nhiên tên đầu bóng lưỡng này không thể chặt đầu ngón tay của Kỷ Thương Nguyệt được. Vào lúc đại đao của hắn đang giơ lên, liền bị một đám người vội vàng kéo trở về, lôi vào trong đám người, bị điên cuồng nện đến dừng lại.
Kỷ Thương Nguyệt giờ phút này bị tức đến cặp nhũ phong không ngừng phập phồng, không ngờ lại bị một đám đạo tặc xoi mói. Hơn nữa bọn người kia thật sự rất không có tố chất, ăn nói quả thực khó nghe. Lại có người đề nghị muốn bắt đầu từ tối nay thay phiên động phòng với nàng, còn có người đề nghị hiện tại liền ăn thịt nàng ngay tại chỗ.
Nếu không phải hiện tại linh khí trong đan điền nàng vô phương tụ tập, nàng thật muốn băm kẻ mới vừa mở miệng thành thịt vụn.
- Các huynh đệ, bình tĩnh, bình tĩnh, băng sơn mỹ nhân này là tuyệt đối không chạy thoát được đâu. Còn về phần trình tự trước sau, lúc trước không phải đã điểm số sao? Khụ khụ, ta chính là báo danh đệ nhị.
Nhị đương gia ngại ngùng ho khan hai tiếng, sau đó ánh mắt quét một vòng ở chung quanh mà đứng lên, hỏi:
- Là vị huynh đệ nào phát hiện mỹ nhân tuyệt sắc như thế, đã phóng ra Xuyên Vân Tiễn?
- Ta!
Phong Đại Ngưu quát to một tiếng, sau đó cố gắng chạy tới.
Trải qua một đoạn thời gian vừa rồi, trong đan điền của Phong Đại Ngưu đã khôi phục một bộ phận linh khí, đã có được năng lực đi lại.
Phong Đại Ngưu chạy tới, liếc mắt nhìn Kỷ Thương Nguyệt, sau đó cười to bảo:
- Nhị đương gia, là ta, Phong Đại Ngưu!
- Ngươi là...
Nhị đương gia hiển nhiên là chưa từng nghe qua cái tên Phong Đại Ngưu này. Nói giỡn, đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh có chừng hơn ba ngàn tên, hơn nữa mỗi ngày đều có người đến đây gia nhập vào, Nhị đương gia làm sao có thể nhận biết được mỗi người. Nhưng mà lúc này làm sao có thể nói ra không nhận được cơ chứ. Đó chẳng phải là rất mất mặt ư !
- Thì ra là Đại Ngưu ngươi a! Lần này ngươi xem như lập công lớn, Lão Tử không nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên là hạt giống tốt!
Nhị đương gia nhe ra một hàm răng bàn cuốc vàng khè, bàn tay hung hăng vỗ vỗ trên vai Phong Đại Ngưu, có vẻ rất là quen biết.
- Đại Ngưu thật tốt! Có thể bắt một vị tuyệt thế mỹ nhân, so sánh cướp được mười vạn kim tệ đều phải dữ dằn hơn!
- Đại Ngưu ca! Ta thực sự bội phục tấm lòng của ngươi. Bắt được tuyệt đại giai nhân như thế, lại cũng không ăn một mình, vẫn còn lấy ra chia xẻ cho các huynh đệ. Phần khí phách này Hoàng lão tam ta xin bội phục!
- Đại Ngưu, gì cũng không nói, thật là phúc hậu! Sau này có chuyện gì, ca sẽ che chở ngươi! Cái... kia... Ta là người xếp hàng thứ ba biết không?...
Vốn là không ai nhận biết Phong Đại Ngưu, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, thật giống như tất cả mọi người đã từng quen biết hắn. Hơn nữa quan hệ vẫn còn có vẻ không tồi. Loại kết quả này ngay cả Phong Đại Ngưu đều cảm giác thật bất ngờ.
Nhị đương gia lại vỗ vỗ bả vai Phong Đại Ngưu, nói lời thấm thía:
- Đại Ngưu, người là ngươi bắt được. Đệ nhất pháo khẳng định là của ngươi, ba nghìn huynh đệ Hoàng Phong Lĩnh chúng ta, mọi người đều là trai tráng con nhà võ, đàn ông tinh lực dồi dào. Chúng ta đều xếp hàng ở phía sau, không nên để cho chúng ta chờ đợi quá lâu a, các huynh đệ nhìn mắt thèm a!
Nhị đương gia lui về phía sau hai bộ, liền vỗ vào phía sau Phong Đại Ngưu mà đẩy lên. Còn một đám đạo tặc ở phía sau hắn cũng là bắt đầu đua nhau đứng thành hàng, một cái hàng dài do hơn ba trăm người trong nháy mắt cũng đã hình thành áng chừng đến trăm thước có thừa.
Nhóm đạo tặc này mặc dù mọi người đều không phải người lương thiện, nhưng mà lại hiểu được nguyên tắc và quy củ.
Cảnh tượng này thật sự là rất hoành tráng. Đừng nói là một nữ nhân, coi như là một con voi mẹ cũng đều phải bị dọa đến ngất xỉu.
Phong Đại Ngưu giờ phút này cũng là trong lòng quay cuồng. Hắn quay đầu, hỏi:
- Ngay ở chỗ này?
- Đương nhiên! Đại Ngưu, tốc độ a!
Đạo tặc Hoàng Phong ở phía sau ai nấy đều vội vàng lên tiếng trả lời, đặc biệt mấy tên xếp hạng hàng đầu thì càng là kêu to mồm hơn.
Phong Đại Ngưu nhìn chằm chằm Kỷ Thương Nguyệt, phát hiện vị Tử Linh Tử được Kỷ gia huấn luyện ra này, vào giờ phút này lại cũng không cách nào duy trì được sự thong dong, gương mặt vốn lạnh như băng mà giờ phút này cũng tràn đầy vẻ sợ hãi. Phong Đại Ngưu coi như là từng có mấy lần giao tiếp với nàng, nhưng vẫn còn là lần đầu tiên chứng kiến nàng bị dọa đến thê thảm như vậy.
Tử Linh Tử có ý chí kiên định như thế nào, nhưng mà với hơn ba trăm người xếp thành hàng dài trước mặt, thì cũng vẫn trở nên vô cùng yếu ớt.
Phong Đại Ngưu đương nhiên không phải là thiện nam tín nữ gì. Nếu mỹ nhân cấp bậc như Kỷ Thương Nguyệt thật sự nguyện ý làm ấm giường cho hắn, thì hắn tự nhiên là sẽ không chối từ. Thế nhưng mà hành sự trước mặt nhiều người như vậy, lại với cô nàng kia thì mẹ nó, thật đúng là hắn không làm được.
Nhưng mà hàng người phía sau lại bắt đầu không chờ nổi, có người bắt đầu thúc giục lên tiếng:
- Đại Ngưu, không phải thân thể ngươi có chuyện chứ? Nếu như thân thể có chuyện, cũng đừng gượng gạo, chúng ta sẽ không cười gì ngươi.
- Đúng, đúng. Đại Ngưu nếu như ngươi là thật sự có chuyện với thân thể, thì ta nguyện ý xuất ra một trăm mai kim tệ để thay đổi vị trí với ngươi.
- Một trăm mai kim tệ rất keo kiệt, ta ba trăm mai!...
- Đừng có ầm ĩ, con mẹ nó, thân thể các ngươi mới có chuyện. Lão Tử thật sự là hung dữ mãnh liệt, có Kim Cương Bất Hoại Chi Thân.
Phong Đại Ngưu đương nhiên đi tới, đứng ở trước mặt Kỷ Thương Nguyệt, đưa một tay dò vạt áo của nàng.
Giờ phút này là bị bức đến tuyệt lộ, dù sao hắn cũng không quen biết gì với Kỷ Thương Nguyệt, cởi thì cởi, tựa hồ cũng sẽ không có bóng ma tâm lý gì. Nếu như chính mình không leo lên người nàng, thì một đám sói đói phía sau đều sẽ trực tiếp nhào lên thay thế.
- Ngươi... Ngươi muốn làm chi?
Trong lòng Kỷ Thương Nguyệt cũng sớm đã sợ hãi, đến sau khi Phong Phi Vân chạm tay đến vạt áo của nàng, lập tức khiến cho thân thể nàng run lên mãnh liệt, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã lăn ra trên mặt đất.
- Oa! Đại Ngưu thật khá, mỹ nhân đã nằm xuống cho ngươi! Ha ha!
- Đại Ngưu, ra chiêu đi, nhằm thẳng đảo Hoàng Long!...
Một đám đạo tặc ở phía sau bắt đầu ồn ào!
Kỷ Thương Nguyệt tóc đen xõa xuống, liền như một thác nước xanh đổ xuống, khiến cho làn da thịt xanh ngọc ánh lên càng tỏ ra mê người. Một đôi mắt nhung lạnh như băng giống như đầm nước đang ầng ậng những giọt lệ trong suốt. Thân hình mảnh mai thon thả mềm mại bởi vì ngã trên mặt đất, có vẻ càng tỏ ra mê người.
Một vị Tử Linh Tử lạnh lùng mà không có tình người, giờ phút này yếu đuối tựa như một con dê mới sinh !
Phong Đại Ngưu thật sự là không chịu được tiếng kêu của một đám đạo tặc ở phía sau kia. Hắn không thể không ngồi xổm xuống, lại đưa ngón tay đến vạt áo của Kỷ Thương Nguyệt, bắt đầu mở ra cái cúc đầu tiên trên quần áo của nàng. Bầu ngực có hơi nhô ra, để lộ một mảnh trắng như tuyết phía dưới cổ.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm loại chuyện này thì Phong Đại Ngưu tự nhận là có lẽ không làm được. Thế nhưng là bị người ta ép mình phải lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thì đó chính là một sự việc khác.
Giai nhân trên mặt đất, mặc kệ cho ngươi xâm phạm, chuyện tốt như thế đúng là ngàn năm khó gặp !
Bỏ lỡ thôn này, liền không có cô em thôn khác!
Đến khi Phong Đại Ngưu cởi ra nút thắt đầu tiên trên trang phục nàng, trong mắt Kỷ Thương Nguyệt liền sinh ra tro tàn. Phong Đại Ngưu có nhãn lực kinh người như thế nào, tự nhiên là nhìn ra sự thay đổi tế nhị trong ánh mắt nàng, biết nàng muốn tìm cái chết.