Chương 71 - Con của yêu ma

Linh Chu

Cửu Đương Gia 30-06-2023 14:30:23

Ba ngày sau! Chim nhạn bay lượn trên bầu trời. Trên cánh đồng cỏ bát ngát, cỏ dại cao chín thước, bao phủ đỉnh đầu con người. Phong Phi Vân từ trong đám cỏ dại bay vút lên cao, cơ thể lao thẳng tới bầu trời bao la, linh khí trong người dồi dào, một buội tiên miêu ở trong đan điền nở rộ ra quang mang, có vẻ linh động mà thần kì. Vết sẹo nhỏ trên bắp chân hắn dưới sự thôi động của linh tuyền đã hoàn toàn không tổn hao gì, chỉ còn lại một vết sẹo màu tím. - Tiên căn trung kỳ, linh tuyền quả nhiên không hổ là bảo bối tốt. Phong Phi Vân rơi xuống đất, trông về hướng phía đằng xa. Tuy là hắn đã bị trục xuất khỏi Phong gia, thậm chí ngay cả người nhà cũng bị liên lụy, nhưng mà hắn lại không giống như kẻ đần đồn đi làm những việc kích động, dựa vào thực lực của cá nhân thì làm sao có thể chống đỡ được với cả một gia tộc? Ít nhất thì bây giờ là không thể! - Đã qua ba ngày, còn có 4 ngày nữa, trước hết phải tìm được Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu, chỉ cần nắm được hai thứ cự bảo này, thiên hạ to lớn nơi nào không đi được, cần gì phải ở vùi trong một Phong gia nho nhỏ đó. Trong lòng Phong Phi Vân đã có đầu mối, ở trên vách tường tại miếu thần thấy y phục khắc đồ, cùng với bất tử phật y nhìn thấy hôm đó ở phật viên trong tòa phủ đệ kia ở Tử Tiêu phủ thành có vài phần giống nhau. Nhưng mà năm tháng trôi qua quả thực rất lâu, khắc đồ trên vách tường đã sớm mờ nhạt mơ hồ, lúc đó hắn cũng không có liên tưởng tới nơi nào, mãi đến tận mấy ngày nay, hắn khổ tu ở trên cánh đồng hoang vu mới có thể nhớ lại chuyện này. Trong lòng Phong Phi Vân đã rất gấp rút, sợ bị Đỗ Thủ Cao nhanh chân đến trước. Tử tiêu phủ thành chính là đại bản doanh của Phong gia, bây giờ toàn bộ Phong gia đều ở đó truy bắt hắn, một khi hắn hiện thân, nhất định dẫn tới vô số cường giả bao vây tấn công, vì vậy hắn cũng đành phải mang theo một cái mũ màu đen trên đầu, đổi lại một bộ phật y dị vực, gậy thiền trượng, từng bước đi vào Tử Tiêu phủ thành. Giống như một tu sĩ Phật giáo từ phương xa đi tới vậy, ăn mặc phật tu thế này ở Tử Tiêu phủ thành cũng gặp không ít. - Thể diện lần này của Phong gia có thể nói là mất đi không ít, một đệ tử đời thứ năm nho nhỏ vậy mà chọc phải hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu, đây không phải là ăn gan hùm hay sao? - Những lão gia hỏa Phong gia kia bây giờ trong lòng nhất định cũng không dễ chịu gì, bị uy thế gia tộc Ngân Câu đè ép, chỉ có thể đem bực bội phát lên trên người con em nhà mình. - Dù sao ta vẫn cảm thấy lần này sẽ không dễ dàng hòa hợp như vậy đâu, chờ sau khi cường giả Phong gia đem Phong Phi Vân bắt lại, chuyện này nhất định còn có biến hóa. ... Phong Phi Vân ngồi ở trong một tòa tửu lâu tráng lệ ở Tử Tiêu phủ thành ăn thức ăn chay, nhưng thật không ngờ tới vừa đúng lúc nghe được mấy tên tu sĩ trẻ tuổi đang nói về chuyện của hắn. Tu vi mấy người này cũng không cho là cao, không có ai đạt đến cảnh giới tiên căn, chính là những đệ tử tiểu môn tiểu phái của Tử tiêu phủ thành. Tuy rằng cả Tử Tiêu phủ thành đều đang đăng hịch văn truy nã hắn, phía trên in bức họa của hắn, nhưng mà trên đầu Phong Phi Vân mang theo chiếc mũ màu đen nên những người này cũng không có nhận ra hắn. "Đông đông!" Tiếng bước chân truyền đến dồn dập, tiếp đó là một giọng nói kích động vang lên: - Lại có tin tức nặng ký truyền tới, hóa ra người mà Phong gia trục xuất khỏi gia môn là Phong Phi Vân, chính là hậu nhân yêu ma, huyết dịch trong thân thể không thuần, làm nhục huyết mạch Phong gia chính thống, lúc này gia chủ Phong gia mới muốn trừng trị hắn. Một tên béo vỗ bàn cười phá lên: - Loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin, ngay từ lúc vương triều Thần Tấn kiến quốc đến nay, yêu ma đã bị trục xuất hầu như không còn, những lão gia hỏa kia của Phong gia nói ra những chuyện cười này, không phải là muốn bù đắp lại một chút mất mặt mũi sao. Dù sao thì nếu như truyền đi, Phong gia hắn chính là chịu áp lực gia tộc Ngân Câu bức ép mới ra tay đối phó con cháu nhà mình, mặt mũi thế này xem ra gặp nhiều xấu hổ đây! Ha ha ha! - Chuyện này chính xác ngàn vạn lần, chính là một vị con cháu Phong gia nói bí mật với nhau, tuyên bố mẫu thân Phong Phi Vân chính là yêu ma, từng cùng với phụ thân hắn quan hệ bất chính. Phong Phi Vân khó có thể giữ im lặng, ho khan hai tiếng, nói: - Nhưng có chứng cứ gì không? - Hiển nhiên có bằng chứng, nghe nói vị con cháu Phong gia mật báo kia chính là nghĩa huynh kết của Phong Phi Vân, hắn đem y bào yêu ma mà phụ thân Phong Phi Vân giấu trộm đem ra ngoài, bên trên quả thực có khí tức yêu ma, sau khi gia chủ Phong gia biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình, tuyên bố rằng nếu như tóm được Phong Phi Vân, nhất định phải đem tên yêu ma nghiệp chướng này dùng Nhị muội minh hỏa đốt thành tro bụi. - Chuyện này hôm nay đã truyền ra, toàn bộ Tử Tiêu phủ thành gần như đều biết được, nếu các hạ không tin, có thể đến Túy ngọc lâu tự mình hỏi vị nghĩa huynh kia của Phong Phi Vân, nghe nói người này có công lớn, mấy vị Phong gia nghịch thiên tài tuấn đang ở đó cùng ăn mừng với hắn. Tuy là Phong Phi Vân không rõ ràng lắm, tại sao những người này lại nói mẫu thân hắn chính là yêu ma, nhưng mà hắn lại dám khẳng định người mật báo chuyện này nhất định chắc chắn là Phong Tùy Vũ. Phong Tùy Vũ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hành khất bên đường ở thành Linh Châu, Phong Vạn Bằng thương hại hắn mới thu nhận hắn làm nghĩa tử, từ nay trở thành nhân vật quyền thế muốn mưa được mưa muốn gió được gió ở thành Linh Châu. Không ngờ phụ thân coi trọng hắn như thế, hắn lại là người đầu tiên phản bội lại phụ thân, thật đúng là giậu đổ bìm leo mà. Phong Phi Vân đã không có tâm trạng hào hứng ăn cơm nữa, bây giờ hắn chỉ muốn giết người. Túy Ngọc Lâu chính là một trong những kỷ viện lớn nhất trong nội thành Tử Tiêu phủ thành, nữ tử nơi này nhu mì như nước, tài sắc song tuyệt, trong đó không thiếu nữ nhân thi từ ca phú tuyệt hảo, nhưng lại phải trở thành con rối trên chiếc giường hẹp của nam nhân, nhưng mà chẳng qua giá cả so với những cô nương khác lại cao hơn một chút thôi. Phong Phi Vân vẫn ăn mặc phật y dị vực, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, vòng sắt trên thiền trượng trong tay va vào nhau tạo ra tiếng động, cuối cùng dừng ở dưới Túy ngọc lâu. Ở nơi này không hổ là một tòa tiêu kim quật (động tiêu phí tiền), chỉ là bên ngoài thì lại tựa như một cung điện đế hoàng tráng lệ, hai bên bậc thềm cẩm thạch dài có tám vị thiếu nữ tuổi thanh xuân, tô son trát phấn, da trắng như ngọc, yểu điệu tựa như có thể nặn ra nước. Các nàng ấy đứng ở dưới dãy đèn màu treo lơ lửng, trên người vốn là quần áo phong phanh suýt nữa cũng bị gió đêm thổi bay, không nói ra được là ướt át liêu nhân. - Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân nhiều hiu quạnh, người trong phật môn phổ độ chúng sanh, đại sư, có thể nguyện tối nay phổ độ tiểu nữ một chút được không? Một giai nhân có dáng người cao gầy xách theo một ngòn đèn lồng cổ sắc, hướng về phía Phong Phi Vân tiến lên tiếp đón, giọng nói của cô gái này ôn nhu trong trẻo, tự nhiên mang theo một cổ mị hoặc làm cho không người nào có thể tự kiềm chế. Trên người nàng tản ra một luồng hương thơm, cũng không nồng nặc, cũng không nhạt nhẽo, khi nàng xoay quanh Phong Phi Vân, mùi thơm này liền như thủy triều vậy, bao vây lấy Phong Phi Vân. Phàm là nam nhân ngửi thấy mùi thơm này, dù cho biết rõ nàng là kỹ nữ, sợ là đều phải xem nàng như tình nhân mối tình đầu của mình. - Đại sư, tại sao lại không nói một lời nào, thực là xem thường nữ tử hồng trần Tố Tố này sao? Đôi mắt đen nhánh chớp chớp chẳng khác nào hai quả bồ đao của thiếu nữ được gọi là Tố Tố, tiếp đó chính là rơi xuống hai giọt thanh lệ, nói khóc liền bắt đầu khóc. Lúc này trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy sát khí, chỉ muốn vọt vào đem tên khốn Phong Tùy Vũ kia chặt chém thành tám mảnh, nhưng mà lại bị cô gái này dụ dỗ, tâm thần minh mẫn lại không ít, ngược lại liền không vội. Con chó Phong Tùy Vũ kia, tối nay dù sao hắn cũng chắc chắn phải chết, giết hắn không cần thiết phải cấp bách nhất thời. - Hòa thượng này đúng là có sắc tâm không có sắc đảm, cũng đã đứng dưới Túy ngọc lâu lâu như vậy, nhưng mà mặc cho ta làm thế nào cũng không câu dẫn hắn mắc câu được, thực sự là bổn cô nương tức chết mà. Tố Tố đem những giọt lệ giả dối ở khóe mắt lau khô, hung hăng dậm chân, liền muốn lui về. - A di đà Phật, nếu nói Phật độ người hữu duyên, vừa rồi bần đạo đã thành tín bẩm rõ với Phật tổ, Phật tổ nói bần đạo và cô nương có duyên phận, đêm nay muốn bần đạo bất luận thế nào đều phải độ hóa cô nương. Phong Phi Vân hét inh ỏi một tiếng a di đà phật, sau đó liền một tay cầm thiền trượng, một tay đem Tố Tố ôm vào trong lòng, hướng về Túy ngọc lâu đi tới. Một màn này chẳng qua chỉ làm cho mấy cô thiếu nữ kiếm khách ở bên ngoài Túy ngọc lâu nhìn thấy đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, vị hòa thượng này này thật đúng là hiếm thấy, nghe ngữ khí của hắn, lại còn là phụng mệnh Phật tổ mà tới đây phiêu kỹ. Túy ngọc lâu ngược lại cũng không hổ là nơi cực lạc của nam nhân, có thể tùy ý thấy được nữ tử mỹ lệ, còn có vô số mỹ tửu và cao lương mỹ vị, cho dù tu hành đắc đạo cũng muốn ở lại nơi này thêm mấy ngày. Vừa đi vào Túy ngọc lâu, Phong Phi Vân liền phát hiện Phong Tùy Vũ ở ngay trên lầu ba, cùng với hắn còn có ba vị thanh niên tài tuấn Phong gia, mỗi một người đều tuấn lãng thần phong, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trên người ẩn chứa thực lực khổng lồ, làm cho những người không có nhiệm vụ căn bản không dám tiến đến gần bọn họ. - Đó là bốn vị hồng bài của Túy ngọc lâu chúng tôi, mỗi một người mỗi đêm đều nghìn vàng, cũng chỉ có mấy thị tài tuấn Phong gia mới mời được các nàng ấy. Tố Tố thuận theo ánh mắt của Phong Phi Vân nhìn qua bên đó, cho rằng Phong Phi Vân đang nhìn bốn cô nương đang bồi rượu kia, cho nên mở miệng nhắc nhở. Bốn cô nương bồi rượu này quả thực mỗi người đều là tuyệt sắc giai nhân, tuổi cũng không vượt quá 20, trên người mang theo sự nho nhã, có cả sự lạnh lùng kiêu ngạo, có cả sự dịu dàng, quyến rũ. Trong bốn cái đó, mỗi người nhận được một cái đều là chuyện vui trong đời người, huống chi bốn vị nữ tử này trên người đều tụ hợp hết cả, Phong Tùy Vũ được bồi rượu, dĩ nhiên lúc này cũng cười đến mức miệng kéo đến mang tai. - Tùy Vũ huynh, vậy mà đem y bào yêu ma trộm ra được, quả thực chính là vì gia tộc mà lập công lớn, nghe nói gia chủ cũng định đem một buội dị thảo đỉnh cấp thưởng cho huynh đệ, thực sự là đáng mừng. Một vị tài tuấn Phong gia người mặc bạch y nâng chén rượu lên mời, ở cùng với mỹ nhân thì uống rượu vô cùng vui sướng. - Nghe nói món y bào yêu ma kia tương đối bất phàm, yêu khí phía trên làm cho một vị trưởng lão cũng bị trấn tử, thân thể biến thành nùng huyết, cuối cùng vẫn là mấy vị lão tổ tế xuất linh khí mới miễn cưỡng trấn áp được nó. Thứ đồ tà ma như thế, không biết là hôm đó Tùy Vũ huynh làm thế nào ăn trộm ra được? Khóe miệng Phong Tùy Vũ cong lên, cười nói: - Y bào yêu ma kia chính là của mẫu thân Phong Phi Vân, mà trên người Phong Phi Vân chảy dòng yêu huyết của mẫu thân hắn, chỉ cần lấy huyết dịch Phong Phi Vân dính đầy hai tay, sẽ không sợ bị ma y thương tổn được. Điểm này ta đã sớm báo cho mấy vị lão tổ, cũng chính bởi vì vậy, gia chủ mới vội vàng đi truy bắt Phong Phi Vân. - Ta hiểu rồi, lần này mấy vị lão tổ là muốn bắt Phong Phi Vân, lấy máu của hắn luyện hóa ma y, nếu là có thể đem ma y kia thu phục được, chiến lực Phong gia ta chẳng biết tăng vọt gấp bao nhiêu lần, đến lúc đó dù cho là gia tộc Ngân Câu cũng không thể làm cho sợ hãi nữa. - Hừ, Phong Tuyệt, nhỏ giọng một chút, chuyện này là việc cơ mật, hay là chờ chúng ta bắt được tên tiểu tử Phong Phi Vân rồi vui mừng đi. Một vị trẻ tuổi khác nhắc nhở. Ánh mắt Phong Tùy Vũ có hơi liếc một cái, cười nói: - Đại ca, ngươi quá nhạy cảm rồi, với tu vi vô thượng của mấy vị ca ca, đối phó với một Phong Phi Vân quả thực cứ như giết chết một con rệp, trong vòng ba ngày, Phong Phi Vân nhất định bỏ mạng. - Ha ha ha! Điểm này là tất nhiên, nếu hắn không chết, Tùy Vũ, chỉ sợ ngươi cũng khó mà an lòng. Vị nam tử mặc bạch y đầu đội phát quan nở ra nụ cười kín đáo đầy thâm ý. - Hôm nay ta đã đột phá đến tiên căn sơ kỳ, cho dù mười mấy Phong Phi Vân đứng trước mặt ta, ta cũng có thể một quyền đem hắn đánh chết mười lần. Phong Tùy Vũ cao giọng cười một tiếng, trong mắt mang theo giọng mỉa mai, sau đó lại nhéo ngực giai nhân một cái, đem chén mỹ tửu uống cạn.