Văn Tài nhân liếc nhìn Triệu Khê Âm, phẩy tay:
"Ngươi là một ngự trù nhỏ bé, sao cứ suy nghĩ nhiều chuyện thế nhỉ."
Đã vậy còn muốn dò hỏi chuyện của thái y nữa.
Triệu Khê Âm thành thật đáp:
"A Nương của ta bệnh đã lâu mà uống thuốc mãi không khỏi, e rằng đại phu bên ngoài không đủ tài nghệ, đành phải trông chờ vào y thuật của thái y trong cung."
Văn Tài nhân nghe vậy, thì không còn tỏ vẻ bực dọc nữa, người có hiếu thì không thể khinh thường.
Nàng nhớ lần trước Triệu Khê Âm xin ra ngoài cung cũng là để mua thuốc cho A Nương, giờ lại nghe chuyện thuốc men không hiệu quả, có lẽ thật sự là đường cùng nên mới phải nhờ đến thái y trong cung.
Nghĩ đến đây, Văn Tài nhân thoáng áy náy. Lần trước nghe Triệu Khê Âm kể A Nương bị bệnh, lẽ ra nàng phải hỏi han thêm vài câu, vậy mà lại mải mê thưởng thức đồ ăn, đến một lời quan tâm cũng không có.
Dẫu vậy, Văn Tài nhân chỉ là một tần phi địa vị thấp, không thể ra lệnh cho thái y, nhưng giúp Triệu Khê Âm sắp xếp cầu nối thì nàng có thể làm được.
"Ngươi muốn dò hỏi chuyện của Hầu Thái y?"
Triệu Khê Âm gật đầu:
"Vừa rồi gặp Hầu Thái y, ông ấy nói phải ra ngoài cung về nhà. Không phải hôm nay Hầu Thái y không trực sao?"
Văn Tài nhân không rõ những việc nhỏ nhặt này, bèn nhìn về phía cung nữ thân cận:
"Ngươi biết không? Biết thì nói rõ."
Cung nữ nhớ ra, liền giải thích cặn kẽ:
"Mấy ngày nay Hầu Thái y đều trực đêm. Hôm nay vốn dĩ ông ấy có thể ra khỏi cung từ sáng sớm, nhưng vì phải khám bệnh định kỳ cho các nương nương trong cung nên mãi đến giờ mới về được."
"Nghe nói, con trai bảy tuổi của Hầu Thái y bị cảm lạnh, ông ấy đang vội về để khám bệnh cho con."
Văn Tài nhân làm sao không hiểu ý đồ của Triệu Khê Âm:
"Ngươi muốn mời được Hầu Thái y, vậy thì hãy bắt đầu từ đứa con trai đang ốm của ông ấy. Mỗi sáng sớm hãy đến chờ ở cửa Tây Trực, đó là lúc Hầu Thái y ra khỏi cung về nhà."
Triệu Khê Âm cúi đầu cảm tạ:
"Đa tạ Tài nhân chỉ điểm."
Sáng hôm sau.
Triệu Khê Âm dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ngoài phần dành cho Văn Tài nhân, nàng còn làm thêm một gói bánh hạt dẻ.
Làm xong bữa sáng rồi giao cho Từ Đường mang đi, Triệu Khê Âm liền cầm bánh hạt dẻ ra cửa Tây Trực.
Chờ một nén nhang, Hầu Thái y quả nhiên xuất hiện.
Triệu Khê Âm mỉm cười chào:
"Hầu Thái y, chào buổi sáng."
"A, là Triệu ngự trù à?" Hầu Thái y thoáng sững người, không ngờ lại gặp nàng ở đây,"Triệu ngự trù muốn ra ngoài hay vào cung?"
Triệu Khê Âm cười nhẹ, đẩy gói bánh hạt dẻ ra trước:
"Sáng nay ta làm bánh hạt dẻ cho Tài nhân, làm xong mới nhớ ra nàng không thích ăn bánh này. Nghe cung nữ ở Trữ Tú cung kể, Hầu Thái y có một bé trai thông minh đáng yêu, gói bánh này xin dành làm quà sáng cho cậu bé."
Hầu Thái y không phải kẻ ngốc, chỉ gặp nhau vài lần mà Triệu Khê Âm lại tặng bánh, chắc chắn không đơn giản chỉ là lòng tốt.
"Triệu ngự trù, có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng."
Triệu Khê Âm ngừng lại một chút rồi nói:
"Nương ta đã bệnh hơn một tháng mà không khỏi, ta muốn mời Hầu Thái y đến làng Ngư Hà ở phía nam thành để khám bệnh cho bà ấy."