Chương 23

Thái Tử Phi Là Thao Thiết

Tiểu Chu Dao Dao 25-05-2025 22:49:04

"Vậy điều thiếp nói với bọn họ chàng cũng nghe thấy rồi?" "Ừm, nghe hết rồi." Ôi thật sự, hình tượng sụp đổ. Đào Đề giống như quả bóng da xì hơi, cụp đầu nhỏ, dừng bước, giải thích nói: "Thật ra bình thường thiếp không hung dữ như thế, cũng không thích cãi nhau... Thật sự thiếp không thích gây chuyện, hôm nay là tình huống đặc biệt..." Bùi Diên cũng dừng bước, nhìn đầu nhỏ của nàng, không biết sao lại muốn đưa tay xoa. Hắn để tay sau lưng, mấp máy môi, nói khẽ: "Cô biết hôm nay bọn họ nói năng lỗ mãng trước, nàng không sai." Nghe vậy, Đào Đề giương mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt đen sáng lấp lánh, hỏi: "Điện hạ, ngài nghĩ như vậy thật ạ?" Bùi Diên thấy dáng vẻ hơi ngốc của nàng, cười khẽ nói: "Ừm." Hắn trả lời chắc chắn khiến cho sự lo lắng trong lòng Đào Đề tan thành mây khói, nàng cười cong khóe mắt, trong veo lại chân thành: "Thiếp biết điện hạ ngài phân rõ trắng đen mà." Bùi Diên nghe câu khen ngợi thẳng thắn của nàng, hắn nhíu mày. Giây lát, ánh mắt hắn sáng lên, nói: "Chúng ta đi phòng ăn đi, chắc là nhạc phụ nhạc mẫu đang chờ đấy." "Ừm, giày vò tới trưa thiếp cũng đói rồi." Đào Đề gật đầu, đi theo hắn cùng đến phòng ăn. *** Bữa cơm này ăn không ngon lắm. Đúng là thức ăn vô cùng phong phú, nhưng trên bàn tròn vây quanh một đám thân nhân không thân thiết lại muốn bắt chuyện. Đào Đề không dám ăn quá nhiều, sợ mất lễ nghi. Bùi Diên vốn không ăn nhiều cơm, hôm nay chỉ dùng qua loa. Có lúc Đào Đề hoài nghi có phải hắn là thần tiên chỉ uống sương có thể sống được không, không thì đại nam nhân thân cao một mét tám mươi lăm, mỗi ngày ăn ít như thế sao sống được? Ăn trưa xong lại ngồi uống chén trà nhỏ, sau đó Bùi Diên dẫn Đào Đề cáo từ. Lúc đến, xe ngựa chở đầy quà tặng, lúc về xa ngựa cũng không trống, phủ Dũng Uy Hầu đáp lễ càng nhiều hơn. Vừa ngồi lên xe ngựa, Đào Đề vô thức bình tĩnh lại. Lúc Bùi Diên cúi người đi vào, vừa lúc thấy nàng đưa tay nhỏ xoa mặt. Gương mặt của nàng tròn tròn hơi mập, trắng nõn hồng hào tự nhiên, giống như quả đào mật tròn trịa vào đầu hạ. Không biết từ lúc nào, Đào Đề lại có cảm giác tin tưởng Bùi Diên. Lúc ở trước mặt hắn, nàng không cần giả vờ, có thể biểu hiện tự nhiên. Thấy hắn nhìn mình, nàng nở nụ cười khổ, giải thích: "Cười mỏi miệng." Bùi Diên thản nhiên ngồi xuống, hỏi: "Nàng không thích náo nhiệt à?" "Không phải không thích náo nhiệt, chỉ là không thích kiểu náo nhiệt này... Đùa giỡn với bằng hữu mình quen thân vẫn rất vui." Đào Đề thẳng thắn đáp. Bùi Diên ưu nhã gẩy gẩy lư hương xám trên bàn nhỏ, khẽ nói: "Nếu nàng ở trong cung cảm thấy nhàm chán thì có thể mời bằng hữu đến chơi." Đào Đề mím môi nghĩ nghĩ, những người bạn của nguyên chỉ hầu như chỉ là tình tỷ muội giả tạo, chỉ có một tiểu cô nương mập mạp tên Hứa Văn Thiền chơi không tệ lắm? Trong lúc suy nghĩ, xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đào Đề hỏi Bùi Diên: "Điện hạ, vừa rồi ngài ăn no chưa?" Bùi Diên nở nụ cười hỏi ngược lại: "Nàng chưa ăn no à." Đào Đề khẽ giật mình, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật gật đầu, khẽ nói: "Trên bàn tiệc có nhiều người như thế, thiếp không tiện ăn nhiều. Nhưng thiếp thấy ngài cũng không ăn nhiều, không thì..." Nàng dừng một chút, nhìn vẻ mặt Bùi Diên, hỏi: "Chúng ta ra ngoài ăn chứ?" Lúc nàng đi trên đường phát hiện bên đường có không ít tửu lâu, trái tim thích ăn hàng đã sớm ngo ngoe muốn động. Ở hiện đại có không ít chủ blog mỹ thưc đặc biệt nghiên cứu mỹ thực cổ đại, bây giờ đích thân nàng đến cổ đại, nếu không nếm thử món ngon trong tửu lâu thì đã uổng công xuyên qua một chuyến rồi. Bùi Diên không cự tuyệt ngay, cũng không đáp ứng, chỉ vén rèm nhìn thời tiết bên ngoài: "Hình như trời sắp mưa." Đào Đề cũng ngồi về bên đó, rướn cổ lên xem, chỉ thấy phương xa trời âm u, dường như có mưa rơi. "Ôi trời, khi nãy còn tốt, sao lập tức âm u thế này." Nàng thất vọng lẩm bẩm một câu. Tư thế này khiến khoảng cách của hai người rất gần, Bùi Diên có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, còn thấy được lông tơ nhỏ xíu trên da thịt mềm mại tuyết trắng của nàng. Hắn cụp mắt, che khuất vẻ u ám trong mắt, yên lặng chớp mắt một cái, như bị quỷ thần xui khiến mà nói: "Ngày khác đi." Sau khi nói xong trong lòng hắn dâng lên vẻ kì lạ, rõ ràng vừa rồi hắn có thể lựa chọn im lặng, dù sao chỉ đến tửu lâu ăn cơm không phải chuyện quan trọng gì. Hắn và nàng chỉ cần giữ vẻ ngoài hòa thuận là được, không cần phải làm phu thê thật. Đào Đề ngồi thẳng người, đôi mắt đẹp nhìn về phía Bùi Diên, xác nhận hỏi: "Điện hạ, ngày khác ngài dẫn ta đi à?" Đôi mắt đen kia giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, lóe lên ánh sáng trong vắt, khao khát ăn hàng với thức ăn ngon.