Đào Đề vốn đang phiền muộn cảm khái tình trạng cơ thể của hắn, ngẩng đầu một cái chỉ thấy chân trời cách đó không xa, mặt trời màu cam yên tĩnh treo đó, vàng óng, bóng loáng giống như trứng vịt muối vỏ ngoài trắng xanh, có dầu chảy ra ngoài.
Nghĩ đến cảm giác kỳ diệu khi ăn trứng muối hoàng kim, ánh mắt Đào Đề cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng nói với Bùi Diên: "Điện hạ, không bằng buổi tối ăn cơm chiên trứng muối đi?"
Bùi Diên: "... ?"
Sao đột nhiên lại nhắc đến bữa tối.
Phí Hỉ Thụy đứng ở một bên hơi kinh ngạc, đang suy nghĩ có nên giải vây cho Thái tử, lại nghe Thái tử ấm áp nói với Thái tử phi: "Nàng đi dạo từ trưa cũng mệt rồi, nghỉ đi cho khỏe, bữa tối để thiện phòng chuẩn bị là được."
"Mới vừa rồi hơi mệt thôi, bây giờ nghỉ tạm một lát đã đỡ rồi. Hơn nữa không phải làm bàn tiệc gì, chỉ là xào cơm, chuyện nhỏ mà." Nói đến đây, Đào Đề hơi ngượng ngùng sờ mũi, khẽ nói: "Quan trọng là... Đột nhiên thiếp cảm thấy hơi thèm."
Mặc dù hơn vạn năm biến đổi, tộc Thao Thiết bọn họ không tham lam nuốt chửng gặp gì cũng ăn như trong cổ thư nói. Song với đồ ăn, nhất là thức ăn thơm ngon thì rất lưu luyến, nó vẫn chôn sâu trong lòng.
Một khi bọn họ muốn ăn gì đó thì phải ăn được, không thì thức ăn giống như thần chú, liên tục nhớ trong lòng, càng nghĩ càng thèm, càng thèm càng muốn ăn, như vòng tuần hoàn ác tính.
Giống như chú mười ba của Đào Đề, buổi tối còn ở Dương Thành làm việc, nửa đêm muốn ăn bánh nang nướng chính tông và bánh bao nướng, ngay lập tức mua vé máy bay đi Ô thị để ăn miếng bánh nóng hổi.
Câu nói thẳng thắn và dáng vẻ thèm ăn của Đào Đề làm cho Bùi Diên cười nhẹ một tiếng.
Đào Đề bị hắn cười đến không hiểu ra sao, đôi mắt như nước trong veo hơi chớp: "Điện hạ, ngài cười gì thế?" Chẳng lẽ hắn chê cười nàng quá tham ăn sao?
Đôi mắt hoa đào mê ly của Bùi Diên bình tĩnh nhìn về phía nàng, giọng nói hấp dẫn lại nhu hòa: "Nghĩ đến có thể nếm tài nấu ăn của nàng lần nữa, trong lòng vui vẻ."
Đào Đề: "..."
Mang tai của nàng hơi nóng lên, giọng nói bối rối nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: "Ngài thích ăn là được... Ừm, lúc này không còn sớm nữa, thiếp về phòng sửa soạn một chút, sau đó làm bữa tối."
Dứt lời, nàng vội vàng đứng dậy, vội vàng đi vào phòng.
Bùi Diên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, qua hồi lâu ý cười trong mắt mới giảm đi.
Phó Hỉ Thụy ở một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của Thái tử, trong lòng cảm thấy kì lạ. Ban đầu điện hạ chỉ nói đến điện Dao Quang ngồi một chút sẽ đi, không định ở lại lâu... Sao Thái tử phi chiên cơm ngài ấy lại ở lại? Thật sự kì lạ.
Nói lại, Thái tử phi này cũng thật là... Không có quy củ. Thái tử ở lại dùng bữa, không nói bày yến hội thì thôi, ít nhất cũng phải mang lên một bàn phong phú để bày tỏ sự coi trọng. Nàng ta thì hay rồi, hôm qua một tô mì, hôm nay một bát cơm? Phu quân nàng ta là Thái tử đương triều đấy, cũng không phải tiểu thương!
Oán thầm thì oán thầm, khoảng nửa canh giờ sau, từ phòng bếp nhỏ bay ra mùi thơm nồng đậm mê người. Đừng nói là Phó Hỉ Thụy, toàn bộ điện Dao Quang không ai không duỗi cổ hít sâu.
Ôi ông táo ơi, Thái tử phi đang làm gì, sao có thể thơm như thế?
Khiến cho Bùi Diên đang ở trong điện đánh cờ, tay đang cầm cờ đen hơi dừng lại một chút.
Cơm chiên có thể thơm như vậy sao?
Đương nhiên...
Cơm chiên không có uy lực lớn như thế. Sở dĩ thơm như vậy, tất cả đều là công lao của cánh gà chiên sốt trứng muối.
Trong phòng bếp nhỏ, chảo dầu sôi trào ùng ục, từng miếng cánh gà phủ bột được cho vào chảo dầu, lập tức phát ra tiếng xèo xèo giòn tan, đồng thời tản ra mùi thơm vô cùng mê người.
Sau khi gà đã vàng đều thì vớt lên, lấy chảo dầu khác bỏ lòng đỏ trứng muối đã nêm nếm sẵn vào. Khi lòng đỏ trứng muối nổi bọt thì đổ cánh gà đã chiên vào, xào nhanh tay, bảo đảm mặt ngoài cánh gà phủ đầy sốt trứng muối.
Như thế, món cánh gà chiên sốt trứng muối đã xong.
Sau khi bày biện đơn giản, Đào Đề quay người làm cơm chiên trứng muối.
Cơm là do nàng đặc biệt phân phó thiện phòng chuẩn bị cơm từ đêm qua. Tôn tổng quản mới nghe yêu cầu này còn hơi mờ mịt, dù sao thiện phòng cung cấp cho các chủ tử đều là cơm mới nấu, nào dám dùng cơm để qua đêm lừa gạt. Nhưng nếu Thái tử phi đặc biệt phân phó thì ông cũng chỉ đành kiên trì làm. Ông lấy chén cơm thừa buổi sáng của cung nhân và những nguyên liệu nấu ăn khác đưa đến điện Dao Quang.
Chỉ thấy Đào Đề thành thạo xóc muôi, từng hạt cơm màu vàng lăn lộn trên không, sau đó vững vàng rơi vào chảo, không rơi một hạt.