Cũng không đợi Bùi Diên trả lời, Triển Bình tự mình dõng dạc nói, chủ đề là "Đừng tùy tiện ăn thức ăn của người lạ", rất giống con gà mẹ đau lòng gà con.
Bùi Diên: "..."
Mặt không cảm xúc, cũng không quay đầu lại.
Triển Bình: "Ôi, điện hạ, thần..."
-
Đêm đó, ánh trăng cao, bóng trúc xanh lờ mờ phản chiếu trên tường trắng, lộ ra vẻ âm u tĩnh mịch.
Bùi Diên đứng trước cửa sổ trong thư phòng, sau khi dặn dò ám vệ chuyện quan trọng, lại nói thêm: "Điều tra Thái tử phi, nhìn xem bình thường nàng có hay xuống bếp không, trù nghệ thế nào?"
Ám vệ giật mình, không nghĩ đến chủ tử lại phân phó bọn họ đi thăm dò Thái tử phi, hơn nữa còn là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này nữa?
Nhưng mà giây sau, sắc mặt ám vệ đã bình thường lại, chắp tay nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Mấy ngày sau đó, Đào Đề vẫn bận rộn sửa chữa phòng bếp nhỏ ở Đông cung. Ngoại trừ mua thêm chút đồ làm bếp, nàng còn cho người xây một chiếc lò nướng bánh nhỏ ở điện Dao Quang.
Lò nướng bánh này rất đơn giản, đám thợ thủ công xem tranh Đào Đề vẽ đã hiểu được, chỉ trong hai ngày đã xây xong. Lúc này Đào Đề thử nghiệm nướng bánh mì, hai mẻ trước không điều chỉnh được lửa, nếu không phải nướng cháy thì là không đủ xốp, cũng may cuối cùng lần ba đã thành công.
Chưa mở lò nướng mà mùi thơm ngào ngạt đã tràn khắp điện Dao Quang, ngay cả cung nhân quét cổng cũng ngửi được mùi thơm kì lạ ai. Ai cũng nhắm mắt tham lam hít hà: "Thơm quá đi!"
Đào Đề nhìn đoạn hương trong lư hương sắp cháy hết, hưng phấn xoa tay: "Cũng được rồi, có thể lấy ra ngoài rồi."
Linh Lung đáp lời, cầm khăn ẩm nhấc nắp lên.
Chỉ thấy sau khi khói bốc lên, một loạt bánh mì mật ong sữa bò thon dài nằm ngay ngắn trong mâm, vàng ươm, tròn trịa, thơm phức.
Tử Sương và Linh Lung không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ban đầu các nàng còn tưởng rằng Thái tử phi đùa giỡn có suy nghĩ hão huyền, không ngờ thức ăn tên "Bánh mì" này có thể làm thành công. Hơn nữa thơm như vậy!
Đào Đề nếm thử, vẫn còn hơi nóng, sau khi nhai, bên trong nổ xốp mềm mại, giữa răng môi thoang thoảng mùi sữa: "Ừm, xem như không tệ."
Bánh này ngọt vừa phải, chắc Bùi Diên có thể ăn được. Nàng nghĩ như thế, sau đó nói với Linh Lung: "Ngươi lấy sáu cái đưa đến cho điện hạ."
Lần này, bánh nàng nướng không lớn lắm, một cái chỉ nhỏ cỡ nắm tay. Dựa theo lượng cơm Bùi Diên ăn nên nàng đoán chừng, sáu cái này hắn có thể ăn một nửa đã không tệ rồi. Nhưng để ba cái thì hơi xấu xí, có vẻ nàng hơi hẹp hòi, vẫn nên để sáu cái tương đối xinh đẹp hơn.
Bên này Linh Lung nhanh tay xếp gọn một đĩa bánh mì, sau đó đi đến điện Tử Tiêu.
Tử Sương đi đến cạnh Đào Đề, đầu tiên là nịnh bợ Đào Đề khen ngợi một phen, sau đó hỏi dò: "Chủ tử, người và Thái tử điện hạ... Định cố gắng sống với nhau à?"
Đào Đề nghe câu hỏi này thì nhíu mày: "Không thì sao?"
Tử Sương thấy ánh mắt nàng trở nên sắc bén, hậm hực cười một tiếng: "Không, không, nô tỳ chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chủ tử có thể nghĩ rõ ràng, đương nhiên không còn gì tốt hơn."
Đào Đề mấp máy môi, cảm thấy có nghi vấn nhưng trên mặt không biểu hiện gì.
Sau khi nàng xếp sáu chiếc bánh mì cho mình, nhìn thấy trên khay vẫn còn một chút thì nói với Tử Sương: "Còn lại ngươi cầm chia cho nhóm cung nhân đi."
Tử Sương hơi kinh ngạc: "Chủ tử , các nô tỳ sao có tư cách ăn thức ăn người tự tay làm?"
"Chẳng phải thứ quý báu gì, chỉ là chút bánh mì mà thôi." Đào Đề lại nói tiếp: "Hơn nữa cái này mới ra lò ăn mới ngon, một mình ta ăn không hết, để lại cũng lãng phí, còn không bằng chia cho mọi người cùng ăn, tránh lãng phí thức ăn. Đúng rồi, ngươi nhớ để lại cho Linh Lung một cái."
"... Vâng." Tử Sương lúng ta lúng túng nói.
Sau khi Đào Đề vào phòng, Tử Sương không dám lề mề, chia phần bánh mì còn lại cho mấy vị cung nhân hầu hạ,
Nhưng nàng lại tư lợi, không giữ lại cho Linh Lung mà mình tự ăn.
Nàng không tin đồ đê tiện Linh Lung kia sẽ vì một miếng bánh mà cáo trạng nàng trước mặt chủ tử.
-
Điện Tử Tiêu, Bùi Diên đang cùng đám quan chức Đông cung nghị sự.
Chợt ngửi được mùi sữa thơm nồng, hắn thoáng giương mắt nhìn Phó Hỉ Thụy.
Phó Hỉ Thụy hiểu ý, vội ra ngoài phòng. Chỉ chốc lát sau, ông cầm hộp thức ăn đi đến cạnh Bùi Diên, hạ giọng nói: "Điện hạ, là bánh ngọt bên Thái tử phi đưa tới."
Nàng đưa tới? Chẳng lẽ mấy hôm nay nàng vẫn chơi đùa bánh mì gì đó.
Bùi Diên đưa tay, thoáng nhấc nắp lên nhìn.
Bề ngoài không tệ lắm, chắc là đã thành công.