Nhìn thấy Bùi Trường Châu ung dung đi ra từ phía sau đại thụ, nụ cười trên mặt Đào Đề cứng đờ.
Không phải chứ, như thế lại gặp phải? Thảo nào hôm qua trước khi ngủ mí mắt giật giật, thì ra hôm nay ra ngoài gặp phải nam nhân cặn bã.
Hôm nay Bùi Trường Châu mặc cẩm bào màu xanh ngọc, eo đeo ngọc bội, cầm quạt xếp trong tay, khí chất nhẹ nhàng.
Thấy Đào Đề, trên mặt y lộ vẻ kinh ngạc" Ngẫu nhiên gặp", vừa định nói: "Thật là đúng dịp, có lẽ đây là duyên phận", ánh mắt lại thấy Lục công chúa bên cạnh Đào Đề, y nhíu mày lại.
Sao đứa nhỏ này lại ở đây?
Đương nhiên Lục công chúa cũng cảm nhận được ánh mắt của Bùi Trường Châu, sau khi ngoan ngoãn hành lễ thì dựa vào cạnh Đào Đề, tay nhỏ chậm rãi giơ tay nắm chặt vạt áo của nàng.
Bùi Trường Châu lấy lại tinh thần, thu lại sắc mặt, chủ động lên tiếng chào Đào Đề, cười phong lưu nói: "Bái kiến Thái tử phi."
Đào Đề trả lễ, lạnh nhạt nói: "Bái kiến Tam hoàng tử... Nếu không còn chuyện gì, chúng ta về Đông cung trước."
Dứt lời, nàng nắm Lục công chúa muốn lách qua.
Không ngờ nghe thấy nàng muốn rời đi, Bùi Trường Châu ngẩn người, vội nói: "Chờ một lát."
Đào Đề nhíu mày: "Sao thế, còn có việc à?"
Bùi Trường Châu thấy vẻ mặt dò xét của nàng thì trong lòng khẽ giật mình, từ lúc y và Đào Đề quen biết đến nay, mỗi lần gặp đều thấy dáng vẻ nhu tình như nước của nàng, chưa từng lạnh nhạt như thế... Thậm chí có vẻ ghét bỏ.
Bùi Trường Châu đã tính kỹ càng, cảm thấy hôm nay nhắm chuẩn giờ đến chặn người, nhất định có thể dỗ dành nàng, trong phút chốc không biết thế nào.
Chắc nàng còn đang tức giận nên mới như thế? Haiz, nữ nhân thật phiền phức, phải dỗ dành.
Bùi Trường Châu nhìn về phía Đào Đề với vẻ thâm tình, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: "Không biết Thái tử phi có rảnh không, chúng ta đi đến đình phía trước ngồi một chút."
Đào Đề bị ánh mắt có vẻ thâm tình của y làm cho buồn nôn, trên mặt không bộc lộ cảm xúc, chỉ thản nhiên nói: "Thật sự là không khéo, ta không rảnh..." Nàng nhìn Lục công chúa với vẻ ôn hòa: "Ta còn phải dẫn Phi Phi đi Đông cung chơi."
Bùi Trường Châu nghẹn lời: "..."
Y nghìn tính vạn tính, lại không tính đến Lục công chúa sẽ đi theo bên cạnh Đào Đề. Có vật nhỏ chướng mắt ở đây, đúng là không tiện nói chuyện.
Nhưng mà bỏ qua lần này thì không biết bao giờ mới gặp lại được. Chẳng lẽ phải chờ nửa tháng sau nàng đi thỉnh an, y lại chặn lần nữa?
Đào Đề nhìn dáng vẻ Bùi Trường Châu như muốn nói lại thôi, đã đoán được hôm nay y cố ý chờ mình, trong lòng lóe lên lãnh ý, mặt không đổi sắc nói: "Bây giờ không còn sớm, ta dẫn Phi Phi đi trước."
Thấy bóng lưng các nàng rời đi, Bùi Trường Châu xiết chặt cán quạt trong tay, sắc mặt tái xanh.
Thái giám Hồ Tiến dè dặt nhắc nhở: "Chủ tử, người đi xa rồi... Theo nô tài thấy, chắc là Thái tử phi nhận được lá thư trước đó rồi..."
"Câm miệng!"
Nghĩ đến lần trước y phải hứng gió lạnh, sau khi trở về vẫn không quên giải vây cho nữ nhân kia, cảm thấy nàng ta chưa nhận được thư, hay vì có chuyện chậm trễ nên không đến.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, Bùi Trường Châu giống như bị tát một cái, trên mặt nóng rát.
Hồ Tiến bị quát lớn, ngoan ngoãn im lặng không dám nhiều lời.
Nhưng mà hắn nghĩ mãi mà không rõ, chẳng phải trước đó chủ tử nhà mình chán ghét Thái tử phi sao, còn cảm thấy Thái tử phi quấn quýt si mê không thú vị nữa. Sao bây giờ Thái tử phi không để ý đến y, y lại cố chấp đi tiếp cận chứ?
Qua cửa Chí Đức chính là phạm vi Đông cung.
Mặc dù hôm qua Đào Đề mới đi dạo Đông cung một vòng, song trí nhớ nàng tốt, bày ra dáng vẻ chủ nhân giới thiệu các nơi ở Đông cung cho Lục công chúa.
Đôi mắt Lục công chúa to sáng ngời nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng ngoan ngoãn lên tiếng.
Lúc đi qua tiểu hoa viên, từng đóa hồng nở rực rỡ, dưới ánh mặt trời trong veo, cánh hoa màu đỏ tím nở rộ, tươi đẹp ướt át, ngào ngạt ngát hương.
Đào Đề dừng bước, ôn hòa nói với Lục công chúa: "Đi, chúng ta hái chút hoa hồng mang về đi."
Lục công chúa chớp đôi mắt to, hỏi: "Tẩu tẩu muốn hái hoa làm nước hoa à?"
Đào Đề cười nói: "Không làm nước hoa, hái để làm điểm tâm ăn."
Hôm qua, lúc đi dạo đến tiểu hoa viên nàng còn đặc biệt nhìn, những bông hoa hồng này có thể dùng để ăn. Nếu không phải mục đích chủ yếu hôm qua đi cho quen đường thì hôm qua nàng đã hái rồi. Bây giờ đúng lúc không có việc gì, sẵn tiện hái một rổ về.
Thấy thế, Linh Lung lập tức bảo tiểu thái giám đi chuẩn bị rổ và kéo.
Đào Đề dẫn Lục công chúa đi dạo vườn hoa, vừa chọn đóa hoa xinh đẹp.