Dường như Thái tử phi tẩu tẩu khác với mọi người trong cung, nàng giống như ánh dương xinh đẹp, giống như cỏ dại bừng sức sống, luôn tràn đầy sinh khí và hi vọng... Khiến cho người ta vô thức muốn đi đến gần, đi đến hấp thu ánh sáng.
Đào Đề vừa nắm tay Lục công chúa rời khỏi cung Cam Tuyền, một nhóm phi tần ở một bên khẽ bàn luận.
"Vị kia chính là Thái tử phi à? Thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, mỹ nhân xinh đẹp hấp dẫn."
"Nhìn qua rất đoan trang hữu lễ, dường như nàng mới tròn mười sau? Haiz, tuổi mười sáu, chính là tuổi đẹp như hoa..." Lời này lộ vẻ vô cùng đáng tiếc, về phần đáng tiếc cái gì, không cần phải nói, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
"Vừa thấy Lục công chúa để nàng nắm tay đi khỏi, đúng là hiếm có."
"Đúng thế, ai mà không biết Lục công chúa trầm mặc ít nói, từ trước đến nay không thân cận với ai cả, không ngờ lại hợp với Thái tử phi, thật sự hiếm có."
Ba năm trước, mẹ đẻ của Lục công chúa là Tô tần nhiễm bệnh mất, khi đó Lục công chúa mới năm tuổi, không ít phi tần muốn đón nàng nuôi dưỡng dưới gối. Tuy nói công chúa không cao quý như hoàng tử, nhưng đó đứa bé bên cạnh cũng mạnh hơn không có, lúc đó không biết có bao nhiêu phi tần thi nhau chạy đến lấy lòng Lục công chúa. Song, Lục công chúa này tuy nhỏ tuổi lại thông minh, tính cách cứng rắn, không nhận ai cả.
Sau đó, Chiêu Khang Đế để nàng tự chọn phi tần mình thích, Lục công chúa lại khóc quỳ gối trước mặt Chiêu Khang Đế, nói nàng không muốn đi đâu cả, cũng không muốn nhận người ngoài làm nương. Chiêu Khang Đế thương hại nàng tuổi nhỏ đã mất mẹ, không ép buộc nàng, nên để nàng ở Thính Vũ Hiên mà trước kia Tô tần ở, để ma ma đi theo chăm sóc.
Nhắc đến trong chính sảnh, sắc mặt Chu hoàng hậu lạnh lùng nhìn Bùi Linh Bích: "Con gây sự với nàng làm gì? Không nói đến việc con đấu võ mồm không lại nàng ta, cho dù đấu thắng thì ngoài miệng được lợi con rất đắc ý sao?"
Bùi Linh Bích không phục nhếch môi: "Mẫu hậu, sao người lại nói chuyện giúp nàng ta chứ? Người đừng bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt, không phải trước đó con đã nói với người, nàng ta chính là tiện nhân không biết xấu hổ..."
Nàng còn chưa nói hết, đã bị Chu hoàng hậu nghiêm khắc quát: "Linh Bích, chú ý thân phận của con, đường đường là công chúa hoàng thất mà mở miệng tiện nhận, tiện nhân, còn có thể thống gì. Quy củ lễ nghi con học đi đâu hết rồi!"
"Vốn dĩ là thế, trước khi nàng ta gả vào Đông cung thì vẫn luôn quấn lấy hoàng huynh, hoàng huynh vô cùng chán ghét nàng ta, Lúc này mới gả vào Đông cung bao lâu chứ, vậy mà dám ra vẻ với con. Lần trước nàng ta còn uy hiếp con... Đúng rồi, mấy ngày trước hoàng huynh bị nhiễm phong hàn đều do nàng ta làm hại!"
"Trường Châu nhiễm phong hàn có liên quan gì đến nàng ta?" Vừa nhắc tới chuyện của con trai, Chu hoàng hậu trở nên quan tâm.
Bùi Linh Bích nói chuyện này một phen, đương nhiên nói gần nói xa đều chỉ trích Đào Đề vô tình vô nghĩa, hái Bùi Trường Châu sạch sẽ, giống như hoàng huynh nhà mình là một đóa sen không nhiễm bùn đất.
Chu hoàng hậu nghe kể một phen, gương mặt xinh đẹp càng lúc càng âm trầm, cuối cùng không nghe được nữa, đập bàn: "Thật sự ngu xuẩn!"
Bùi Linh Bích vội vàng gật đầu nói: "Đúng thế đúng thế, nàng ta đúng là kẻ ngu..."
Chu hoàng hậu tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nàng ta: "Ta nói con và Trường Châu ngu xuẩn!"
Gương mặt Bùi Linh Bích cứng đờ: "???"
Đương nhiên Chu hoàng hậu hơi tức giận, ngực phập phồng. Đại cung nữ ở một bên vội rót chén trà đưa qua, khẽ nói: "Nương nương bớt giận, nhóm phi tần đang chờ ở bên ngoài đấy ạ."
Chu hoàng hậu nghĩ làm lớn chuyện cũng không dễ nhìn, bà kìm nén cảm xúc, trầm giọng nói: "Gần đây con yên tĩnh chút cho ta, không có chuyện gì đừng tìm nàng ta gây phiền phức. Còn hoàng huynh con... Buổi chiều ta sẽ tự giáo huấn nó."
Bùi Linh Bích nghĩ mãi mà không rõ vì sao mẫu hậu mình lại bênh người ngoài, nhưng giương mắt nhìn thấy nói rõ nàng đừng manh động, nàng đành phải ấm ức đứng lên, hành lễ cáo lui.
Chu hoàng hậu uống mấy hớp nước trà mới bình tĩnh lại, nâng tay lên nhéo mi tâm.
Đại cung nữ khuyên nhủ: "Nương nương, công chúa còn nhỏ, rất nhiều chuyện suy nghĩ không chu toàn, người đừng vì chuyện này mà tức giận, cẩn thận ảnh hưởng thân thể."
Chu hoàng hậu khẽ thở dài: "Haiz, Linh Bích ngu ngốc thì thôi, người làm cho bổn cung tức giận là Trường Châu, sao nó lại làm loạn theo? Lúc này nó còn trêu chọc Thái tử phi, nếu để cho Thái tử hoặc bệ hạ biết... Thật sự là ngu không ai bằng!"
Bà hít sâu một hơi, khoát tay áo nói: "Thôi, ngươi đi mời những người kia tiến vào đi."
-
Đào Đề và Lục công chúa cùng đi về phía Đông cung, lúc đi đến cửa Chí Đức lại gặp chướng ngại vật.