Bùi Diên mím môi, cất bước đi vào phòng bếp.
Vừa đi vào phòng bếp, một mùi thơm nồng đập vào mặt khiến hắn hơi hoảng hốt, yết hầu cũng sặc ngứa, không nhịn được mà ho lên.
Nghe thấy tiếng động này, người thiện phòng vội thỉnh an Thái tử. Đào Đề cầm thìa xoay người, nhìn thấy Bùi Diên ung dung đứng đó cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Chờ khi hoàn hồn lại, nàng vội vàng buông thìa xuống, hai tay xoa xoa lên tạp dề, bước nhanh đến trước mặt hắn: "Điện hạ, sao ngài lại đến đây? Phòng bếp nhiều khói dầu, quả ớt còn làm ngứa mũi, ngài mau đi ra ngoài đi."
Bùi Diên nhìn nàng nói: "Sao nàng lại xuống bếp?"
Đào Đề vừa định nói "Thèm ăn", còn chưa kịp nói ra miệng thì một giọng nói không khách khí đã chen vào: "Không ngờ Thái tử phi hiền lành như thế, còn đích thân xuống bếp nữa? Nhưng đang làm gì thế, nhiều ớt như thế có ăn được không?"
Đào Đề khẽ giật mình, giương mắt nhìn về phía nam nhân cao lớn mặc trang phục đen đứng sau lưng Bùi Diên. Nàng nhíu mày, người này là ai vậy? Nói chuyện không khách khí như thế.
Bùi Diên nhàn nhạt nhìn Triển Bình một chút, giới thiệu với Đào Đề: "Đây là thứ tử của Vũ An Hầu, tả vệ suất Đông cung, Triển Bình."
Thì ra là thị vệ trưởng Đông cung.
Đào Đề nhìn Triển Bình, trong trí nhớ của nàng, nàng và Triển Bình không hề có quan hệ gì... Cho nên thái độ của y đối với nàng như thế là vì chuyện uống thuốc độc tự sát sao? Ôi, cũng không biết bao lâu mới có thể tẩy trắng quá khứ xấu xa này...
"Thì ra là Triển thị vệ." Đào Đề gật đầu với y, lại nói: "Có thể ăn được hay không, chỉ cần ăn sẽ biết."
Triển Bình nhếch môi: "Ai sẽ ăn chứ."
Đào Đề nhìn y, thản nhiên nói: "Dù sao cũng không cho ngươi ăn."
Triển Bình nghẹn lời, quay mặt đi, ai mà thèm chứ!
Đào Đề không để ý đến y, nhìn về phía Bùi Diên: "Điện hạ, ngài ăn trưa chưa? Ta làm súp cay và bánh bao súp, xong ngay đây, ngài có muốn nếm thử không?"
Thang Bao (Bánh bao súp)
Bùi Diên nhìn đôi mắt thanh tịnh sáng tỏ của người trước mắt, khẽ nói: "Cô đã dùng cơm xong rồi." Hơi dừng lại một chút, hắn lại nói: "Nhưng cô muốn nếm thử tay nghề của nàng."
"Được, vậy ngài chờ một chút, lập tức xong ngay." Đào Đề cười với hắn, đi đến bếp lò lần nữa.
Thấy độ đặc của súp đã được, nàng cầm chén sứ trắng múc súp ra, thả thêm hành tươi, nhỏ thêm mấy giọt dầu vừng.
Một bên, nhóm đầu bếp không nhịn được mà rướn cổ nhìn lên bếp, súp này nhìn vẻ ngoài không ngon lắm, sền sệt, không quá đẹp, nhưng nguyên liệu trong đó rất phong phú, có trứng gà đánh sợi vàng óng, đậu hủ tỉa nhỏ, hành lá, thịt dê non, mộc nhĩ thái sợi, còn có miến trong suốt óng ánh, nóng hổi mê người.
Đào Đề để bánh bao súp lên bàn, cho thêm hành và hạt mè. Mười hai cái một đĩa, bánh bao tròn trịa, trên mặt trắng mềm, phía dưới lại vàng giòn.
Đào Đề vốn định mang về ăn, nhưng bây giờ Bùi Diên đến, nàng hỏi thêm một câu: "Điện hạ muốn nếm thử ngay hay cùng thiếp về điện Dao Quang, ngồi xuống từ từ ăn?"
Bùi Diên nói: "Cô theo nàng về điện Dao Quang."
Đào Đề cầu còn không được, nụ cười xán lạn nói: "Được!"
Mắt thấy Thái tử phi dùng một bát súp và một đĩa bánh bao kéo Thái tử đi, đám người thiện phòng: Thái tử phi quá thủ đoạn!
Triển Bình xem thường nhếch môi: Hứ, sơn hào hải vị nào điện hạ chưa ăn qua, sao để ý đến món súp sệt và bánh bao kia chứ? Chỉ là điện hạ tốt tính, không đành lòng để nàng ta mất mặt trước mặt mọi người mà thôi.
Tôn tổng quản thấy trong nồi còn dư chút súp cay, lòng hiếu kỳ nổi lên, múc một muỗng đưa vào miệng.
Một giây sau, sắc mặt Trương Đại Viên cứng đờ.
Đám người đi lên trước xôn xao: "Lão Tôn, sao thế? Có ngon không hả?"
"Đúng thế đúng thế, mùi vị thế nào?"
"Hừm, vẻ mặt của ông là sao thế, dù sao Thái tử phi cũng đi xa rồi, có ngon hay không cũng nói một lời đi chứ."
Tôn tổng quản nuốt hớp canh trong miệng xuống, cảm thán nói: "Thịt mềm canh ngon, vị cay tràn miệng, vừa nuốt xuống bụng thì dạ dày nóng lên, thoải mái!"
Đám người kinh ngạc: Ngon như thế à?
Chưa đợi bọn họ phản ứng, chỉ thấy Tôn tổng quản vội vàng múc một chén súp, cầm một chiếc bánh nướng, một miếng bánh nướng một hớp canh, cay đến hít hà nhưng miệng không dừng lại.
Đám người: !!!
Có người phản ứng nhanh, cũng vội vàng cầm muôi đi múc canh, sau đó vẻ mặt giống hệt Tôn sư phó.
Triển Bình ở bên cạnh nhìn mím môi: Chỉ có một chén canh thôi mà, đến mức đó sao?
Y nghĩ như thế, mùi cay nồng kia liên tục xộc vào mũi y, y vô thức nhìn bát của Tôn tổng quản.
Tôn tổng quản giật mình, sau đó im lặng ôm bát, xoay người.
Triển Bình: "..."
Y không thèm đâu!!!
-
Đào Đề mở to đôi mắt trong veo, nhìn chằm chằm Bùi Diên ở phía đối diện, tràn đầy mong chờ: "Điện hạ, hương vị thế nào?"