Bùi Diên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nàng, chậm rãi ôn hòa nói: "Ừm, ngày khác chúng ta sẽ đi dạo, trong thành có mấy tửu lâu hương vị không tệ."
Đào Đề nở nụ cười tươi: "Tạ ơn điện hạ!"
Nụ cười này quá xán lạn, tươi đẹp như hoa, khiến cho trong mắt Bùi Diên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nữ tử hâm mộ hắn không ít, nhưng nàng là người đầu tiên cười với hắn như thế.
Hắn bình tĩnh xiết chặt ngón tay, môi mỏng mím lại.
-
Bùi Diên ( chững chạc đàng hoàng): Ta và nàng chỉ giả làm phu thê mà thôi.
Vừa trở lại Đông cung, mưa đã rơi xuống.
Sắc trời âm u, khiến cho cung điên tối hơn nhiều, chưa đến giờ Thân mà trong điện đã thắp nến.
Bùi Diên trở về điện Tử Tiêu của hắn, Đào Đề giống như cá ướp muối nằm trên giường.
Bên tai là tiếng mưa lốp bốp rơi trên song cửa sổ, trong miệng của nàng căng phồng bánh ngọt hạt dẻ hoa quế. Bánh rơi xuống dạ dày, miệng không ngừng nghỉ ăn chè sữa hấp đường, ăn đến mức tay miệng đều ngọt ngào mùi sữa thơm.
Linh Lung nhìn thấy dáng vẻ Thái tử phi ăn như thế, không khỏi nghĩ: "Phủ Dũng Uy Hầu không bày tiệc à, sao khiến Thái tử phi đói thành như thế?
Chần chờ một lát, nàng cung kính xin chỉ thị: "Thái tử phi, bữa tối chuẩn bị như bình thường ạ?"
Đào Đề "Ừ" một tiếng, nghĩ nghĩ, nói thêm: "Ngươi bảo phòng bếp nấu đậm một chút, ta không cần ăn thanh đạm như thế."
Linh Lung ngẩn người, chợt xoay người đáp: "Vâng."
Khoảng một canh giờ sau, sắc trời bên ngoài tối đen, trên hành lang treo từng chiếc đèn cung đình tinh xảo. Bùi Diên và bữa tối đưa đến điện Dao Quang cùng lúc.
Thái tử đến, kết quả là tối nay bữa tối vẫn thanh đạm như cũ, nhưng có Đào Đề dặn dò, trên bàn ăn có thêm món cánh vịt om tương đậm đà.
Chỉ thấy nước tương đậm đà bao quanh cánh vịt mềm mềm, trên mặt là lớp hành xanh nhạt và rau thơm. Dưới ánh nến vàng ấm, tản ra ánh sáng mê người, mùi thơm bốn phía.
Đào Đề gắp một miếng đưa vào miệng, thoáng bĩu môi, thịt vịt kia tan ngay đầu lưỡi, ngay cả xương cũng được hầm mềm ngon miệng, nước tương mang theo vị ngọt nhạt, càng làm tăng thêm vị tươi ngon của thịt vịt.
Mặc dù đây không phải là thức ăn cay mà nàng chờ đợi, nhưng món này ăn rất bắt cơm, nàng ăn hai bát cơm lớn với món cánh vịt om tương này.
Bùi Diên thấy nàng ăn vui vẻ như vậy, không nhịn được hỏi: "Món ăn này ngon vậy à?"
Đào Đề cầm khăn lau khóe miệng, nói: "Thật ra món cánh vịt om tương không khó làm, nhưng có thử thách về sức lửa, có thể nấu được như vậy cũng không tệ."
Đuôi lông mày của Bùi Diên khẽ nhếch lên: "Cũng không tệ? Chẳng lẽ nàng đã nếm qua ở đâu ngon hơn à?"
Nghe nói như thế, nhóm người hầu trong điện đều hơi xem thường: Nhà bếp Đông cung là ngự Hoàng đế tuyển chọn tỉ mỉ đưa tới, quý nữ thế gia mười ngón không dính nước như nàng ta làm được mấy món bánh ngọt đã vô cùng ghê gớm rồi. Nàng ta thì hay rồi, há mồm nói ra, còn có bản lĩnh so với ngự trù à?
Nếu như thế, sao nàng ta không lên trời đi!
Ăn cơm tối xong, Bùi Diên cầm một quyển sách ngồi ở trước bàn xem. Đào Đề không làm phiền hắn, tự mình cầm thoại bản dựa vào trường tháp mà xem.
Ngoài cửa sổ mưa xuân rả rích, trong phòng ánh nến chập chờn, chiếu vào phòng yên tĩnh và ôn hòa.
Đến khi đêm hơi khuya, Phó Hỉ Thụy bưng chén thuốc đi đến như thường lệ.
Ban đầu, Đào Đề nhìn những chữ phồn thể lít nha lít nhít kia thì hơi buồn ngủ, lúc ngửi thấy mùi thuốc đắng chát này, nàng lập tức bò dậy khỏi tháp - Hắn sắp uống thuốc.
Bùi Diên ngửa đầu uống sạch chén thuốc, đang chuẩn bị buông chén xuống thì đã thấy tiểu cô nương bưng hộp ngoan ngoãn đứng trước mặt.
"Uống xong rồi?" Đào Đề mở hộp trong tay ra, sau đó lấy ra mứt quất đưa vào miệng hắn: "A, há miệng."
Động tác cho ăn này khiến đám cung nhân giật mình, Phó Hỉ Thụy cũng vội nói: "Thái tử phi, như thế..."
Sau đó còn chưa mở miệng đã thấy Thái tử bình tĩnh nhìn mứt hoa quả kia, rồi phối hợp há miệng.
Nhóm cung nhân: "!!!"
"Ngài nhai một chút để vị chua ngọt lan ra, mới có thể ngăn chặn thuốc đắng." Đào Đề nhìn hắn, quan tâm nói: "Sao rồi? Ăn mứt hoa quả chắc không còn đắng nữa nhỉ?"
Bùi Diên chậm rãi nuốt mứt quất xuống, mỉm cười nói: "Ừm, không đắng nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Nét mặt Đào Đề giãn ra, đặt hộp mứt hoa quả lên bàn, nói: "Ngoại trừ mứt quất, còn có mứt gừng, mứt táo, mứt hạnh... Ngài muốn nếm thử loại khác không?"
"Không cần, ăn miếng được rồi."
Đào Đề kinh ngạc nhìn về phía hắn, đôi mắt đen khẽ chớp, hỏi: "Điện hạ không thích ăn ngọt à?"
Bùi Diên ôn hòa nói: "Cũng được, chỉ là mứt hoa quả này với cô mà nói thì hơi ngọt."
Hơi ngọt? Đào Đề nhìn hộp mứt ngăn làm bốn kia, đưa tay cầm một viên mứt quất bỏ vào miệng.