Dưới ánh sáng trắng của phòng tắm, lá bài dường như đang nở một nụ cười đầy ác ý, như thể muốn cảnh báo rằng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Phúc Thành hẹn xe cứu hộ đến lúc 10 giờ sáng. Văn Vô Miên vừa chạy bộ xong, ăn sáng, tắm rửa sạch sẽ thì tình cờ gặp anh ta trong thang máy.
"Chào buổi sáng." Anh ngáp dài, tay cầm cốc cà phê, chào cô một cách tự nhiên."Tối qua định ngủ sớm, nhưng thằng bạn thân thất tình, tôi phải chơi game cùng nó đến 3 giờ sáng. Buồn ngủ chết mất."
Văn Vô Miên có thói quen chạy bộ mỗi sáng để rèn luyện sức khỏe, không bao giờ thức khuya hay chơi game, nên chỉ "Ừ" một tiếng cho qua.
"Người bên xe cứu hộ vừa gọi tôi, nói xe của họ không đủ chỗ cho hai người. Tôi định gọi xe đi theo đây," Phúc Thành không để ý đến sự lạnh nhạt của cô, cười cười, móc điện thoại ra."Hai ta bám sát xe cứu hộ thôi."
"Không cần, đi xe tôi." Văn Vô Miên bước ra khỏi thang máy trước, nói gọn lỏn,"Gửi số xe cứu hộ cho tôi."
Một chiếc siêu xe màu hồng chói bị đâm nát phần đầu, giờ đang được xe cứu hộ kéo đi, trên đường thu hút không ít ánh mắt tò mò. Văn Vô Miên lái chiếc SUV đen tuyền, bám sát phía sau.
"Chậc," Phúc Thành ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt sầu não,"Ái phi đúng là đã đỡ cho trẫm một kiếp nạn."
"..." Văn Vô Miên không biết phải nói gì trước màn diễn lố này, chỉ chuyên tâm lái xe.
"Tôi xem trang cá nhân của cô rồi, không ngờ cô còn biết tử vi đẩu số," anh ta nhấp một ngụm cà phê, lại bắt đầu luyên thuyên,"Có thể xem hộ tôi không? Xem xem sau khi mất bạn gái tôi có thể bay cao, phát tài được không."
Cô liếc nhìn anh ta.
Hôm nay anh không đeo kính, tóc dài được buộc cao gọn gàng, làm nổi bật gương mặt với đường nét sắc sảo. Anh mặc áo sơ mi trắng rộng rãi in họa tiết, khoác ngoài một chiếc áo gió dài, dáng người cao ráo cân đối. Dù là gương mặt, vóc dáng hay phong cách ăn mặc, đều thuộc loại đi trên đường sẽ khiến người ta xếp hàng xin số liên lạc.
Chỉ có điều, cái áo sơ mi lại in hình mấy lá bài poker, nhìn thôi đã khiến cô đau đầu.
Nhìn thêm chiếc xe màu hồng lòe loẹt phía trước, cơn đau đầu lại tăng thêm mấy phần."Được, về nhà nhắn ngày tháng năm sinh và nơi sinh cho tôi, tôi xem giúp anh."
"Được luôn." Anh ta cười, nhấp thêm ngụm cà phê, chân dài gác lên nhau, nhàn nhã rung đùi."Chán ghê, mở nhạc nghe đi?"
Anh ngồi như một ông hoàng, hết hỏi đông lại hỏi tây. Văn Vô Miên đã quen lái xe trong môi trường hoàn toàn yên tĩnh, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác có một con "chim sẻ" ngồi bên ghế phụ líu ríu không ngừng.
Nhưng nghĩ đến việc mình vừa "đập chết" bạn gái của anh ta, lần này Văn Vô Miên không thấy phiền. Ngược lại, cô còn chủ động nâng cấp dịch vụ:
"Điện thoại kết nối Bluetooth xe tôi đi, muốn nghe gì thì tự bật."
Loa xe phát lên âm thanh "Kết nối Bluetooth thành công", Phúc Thành bắt đầu ngồi lắc lư, hí hửng chọn bài hát.
Văn Vô Miên theo phản xạ liếc nhìn động tác của "chú chim sẻ xám" bên cạnh—
Anh giơ cao điện thoại đến mức che cả mắt. Tay áo sơ mi tuột xuống, để lộ cổ tay gầy guộc với xương cổ tay nhô rõ ràng. Gân xanh nổi lên, nơi gần mạch đập có một vết bầm tím nhìn rất rõ.
Ngay lúc đó, trong xe vang lên nhạc mở đầu cực kỳ sôi động của một bộ phim siêu nhân nổi tiếng. Lần đầu nghe thể loại này, Văn Vô Miên có cảm giác như mình sắp lao ra cứu cả thế giới.
"..."
Một giờ sau, gara đưa ra kết luận: xe hoàn toàn hỏng, không thể sửa chữa, đề nghị thương lượng bồi thường trực tiếp.
Văn Vô Miên nhìn tờ đề nghị bồi thường hơn tám trăm triệu, khóe miệng co giật. Sắc mặt Phúc Thành cũng không khá hơn, từ lúc xuống xe đến giờ không nói một câu. Trong một tiếng ngắn ngủi, anh đã chạy vào nhà vệ sinh bốn lần, với nhân viên thì trả lời cho có lệ.
Lần thứ tư quay lại, anh chỉ quét qua tờ đề nghị bồi thường tám trăm triệu một cái, sau đó nhét nó vào túi như thể đang cất tờ rơi quảng cáo: "Để tôi với cô tự giải quyết."
Nói rồi, anh ra hiệu rằng có thể về được. Văn Vô Miên lại hiển nhiên đóng vai tài xế đưa anh ta về nhà.
Trên đường về, không ai nói chuyện, cũng chẳng bật nhạc. Không khí trong xe yên tĩnh lạ thường. Đến khi còn cách khu chung cư khoảng 3,5km, Phúc Thành mới cất lời:
"Có phải Phá Quân với tôi khắc nhau không? Sao hôm nay tôi khổ thế này."
Văn Vô Miên liếc qua anh.
Phúc Thành tựa đầu vào cửa kính xe, mặt mày trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giọng nói cũng khàn khàn vì yếu ớt.
Một tiếng trước còn khỏe re, giờ bỗng từ "khỉ" hóa thành "mèo ốm". Văn Vô Miên xoay tay lái, phân tích nguyên nhân: "Sáng nay anh tiêu thụ khoảng 250mg caffeine. Cộng thêm việc tối qua ngủ không đủ giấc, có thể caffeine kích thích dạ dày vốn đã yếu của anh. Cũng có thể do sữa trong ly latte của anh chất lượng không tốt, nếu rảnh thì anh gọi điện khiếu nại mà đòi bồi thường. Hoặc đơn giản hơn, anh bị bất dung nạp lactose."