Chương 41: Thoát hiểm nơi miệng hổ (6)

Trò Chơi Chết Chóc [Vô Hạn]

Bồi Nhĩ Thành Hôi 22-06-2025 22:29:43

Mỗi đạo cụ trong trò chơi đều có lý do tồn tại của nó – mấu chốt để phá giải nằm ở việc hiểu rõ cần gạt bên phải đang tự động nâng lên rốt cuộc đóng vai trò gì giữa hai thang máy. Văn Vô Miên tự tin rằng mình đã nắm chắc cách giải quyết. "Cô biết rồi hả? Cô nghĩ ra cách rồi đúng không?!" Cô nàng diện váy đập tay lên cửa thang máy, kích động còn hơn trúng số năm trăm triệu. Lớp phấn nền trắng bệch trên mặt vì quá hưng phấn mà đỏ bừng lên. Văn Vô Miên gật đầu: "Cậu nói đúng một nửa. Cái cần gạt trên bảng điều khiển bên phải thực chất là để đối chiếu. Chỉ cần một thang máy gạt cần theo chỉ dẫn của bảng bên phải, thang còn lại làm ngược lại, thì sẽ không có chuyện cả hai cùng gạt sai." "Khoan... Ý cô là sao? Nói chậm lại đi." Không nói nhiều, Văn Vô Miên trực tiếp thao tác: "Cậu có thể hiểu đơn giản thế này: cần gạt chỉ có hai trạng thái "mở" hoặc "đóng". Hai thang máy sẽ chia nhau chọn hai trạng thái đó, kiểu gì cũng sẽ có một bên chọn đúng." "..." Cô nàng diện váy suy nghĩ một lát, phát hiện đúng thật! Ví dụ như trong thang máy của họ, cần gạt đầu tiên bên phải đang mở, vậy thì cần gạt bên trái nên giữ ở trạng thái đóng. Trong khi đó, ở thang máy bên kia, dù cần gạt bên phải là mở hay đóng, thì bên trái vẫn phải làm theo trạng thái của bên phải. Nếu bên kia cũng đóng cần gạt đầu tiên bên phải, vậy thang máy của họ sẽ đúng. Ngược lại, nếu bên kia mở, thì họ sai nhưng bên kia đúng. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ có một thang máy chọn đúng! "Đúng rồi! Vậy thì nhất định sẽ có một thang máy sống sót! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?!" Cô nàng diện váy lập tức phấn khích, hối hả cùng Văn Vô Miên thao tác cần gạt. Nếu đổi lại là cậu ta, có chết đi sống lại cũng chẳng nghĩ ra cách này. Vậy mà chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Văn Vô Miên đã nhìn thấu toàn bộ cơ chế trò chơi. Cậu ta càng lúc càng thấy đúng là "người không thể nhìn bề ngoài". Trước đây, cậu ta vẫn nghĩ những người chỉ tốt nghiệp cấp ba thì thành tích lẫn chỉ số thông minh đều thảm hại đến mức hết thuốc chữa. Nếu không thì ai lại không học nổi lên đại học? Nhưng bây giờ đứng cạnh Văn Vô Miên, cậu ta mới nhận ra người kém thông minh nhất chính là mình. Một người giỏi như vậy, tại sao không học tiếp mà lại cam tâm tình nguyện sống nhờ nghề bói toán? Lẽ nào gia đình xảy ra biến cố? Và lý do khiến cô nhất định phải sống... rốt cuộc là gì? "Đáng tiếc, hai phút vẫn là quá chậm." Văn Vô Miên chẳng buồn quan tâm đến suy nghĩ của đối phương, nhanh chóng kéo một cần gạt xuống – theo thói quen, tất cả cần gạt bên trái đều phải ngược với bên phải."Nếu không nghĩ ra trong một phút, cơ hội sống sót sẽ rất thấp. Thang máy bên kia không chỉ phải tìm ra cách này mà còn không được làm ngược như chúng ta. Nếu không thì vẫn chết cả thôi." Không có cách nào để giao tiếp, ai biết được người bên kia sẽ chọn kéo theo chiều thuận hay ngược? Trò chơi này không chỉ đòi hỏi trí tuệ mà còn cả vận may. Tính mạng của họ đang nằm trong tay người khác. Niềm vui của cô nàng diện váy lập tức bị tạt gáo nước lạnh. Cậu ta rùng mình, suýt chút nữa kéo sai một cần gạt. Cái chết đối với cậu ta vốn là một thứ xa vời. Ít nhất là trước đây, cậu ta chưa từng nghĩ đến nó. Nhưng nếu bom thực sự phát nổ... Có lẽ sẽ đau đớn lắm. Cảnh tượng cơ thể bị xé thành từng mảnh bởi vụ nổ, chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã thấy lạnh sống lưng. "..." Sau khi cô nàng diện váy kéo xong, Văn Vô Miên kiểm tra lại một lượt. Lo sợ chẳng ích gì, hiện tại, họ chỉ có thể làm được đến đây. Mấu chốt thực sự nằm ở phía đối diện. Phúc Thành phải hiểu được ám hiệu của cô và kéo cần gạt bên phải xuống theo đúng chỉ dẫn. Vừa buông tay khỏi cần gạt, trong đầu Văn Vô Miên bất chợt hiện lên ký ức cũ. Từ nhỏ cô đã không thích nói chuyện. Dù có thể giao tiếp, nhưng ngoài anh trai ra, chẳng ai thực sự hiểu cô hoặc muốn hiểu cô. Hai chữ "phối hợp", trong thế giới của cô, là một khái niệm vô cùng xa lạ. Ký ức thời trung học chợt ùa về. Khi đó, việc cô làm nhiều nhất chính là mang theo một quyển sách ngoài chương trình, ngồi trong góc lớp học ồn ào, cắm cúi đọc từ sáng đến tối. Không nghe giảng, không nói chuyện với ai, tự nhốt mình trong một chiếc lồng kính. Vì như vậy, cô mới có cảm giác an toàn. "..." Cô nàng diện váy nép vào góc, bất an ngước lên trần nhà, nơi quả bom C4 sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào. Ánh mắt vô thức liếc sang Văn Vô Miên, coi cô như chỗ dựa tinh thần duy nhất vào lúc này. Văn Vô Miên dựa vào tường, thân người hơi nghiêng, một chân chống lên. Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo sô cô la rượu, bóc vỏ rồi ném vào miệng. Vừa nhấp một ngụm rượu, Văn Vô Miên chợt thấy gương mặt rạng rỡ của Phúc Thành hiện lên trong đầu, chứ không phải bóng lưng của anh trai mình. ... Đồng hồ đếm ngược chậm rãi trở về số 0. Mười giây trôi qua, quả bom C4 trên trần vẫn chưa phát nổ. Cả thang máy bắt đầu di chuyển lên trên một cách từ tốn. Trên màn hình lớn phía trên hiện ra dòng chữ "Ground floor", báo hiệu họ đã lên tới mặt đất. Văn Vô Miên theo phản xạ nhìn xuống đồng hồ. Cái này là... thành công rồi à? Phúc Thành không mắc một sai lầm nào, làm chính xác từng bước theo kế hoạch của cô. "Chúng ta... thành công rồi?!" Cô nàng diện váy hét lên như người được tái sinh: "Bên kia kéo cần đúng hướng thật! Thang máy đang đi lên kìa!" Khoảnh khắc kích thích nhất không phải là sống sót, mà là khi cận kề cái chết lại được kéo về! Máu dồn lên não làm Phúc Thành đỏ bừng mặt. Anh quay sang nhìn Văn Vô Miên, nhưng cô vẫn bình thản dựa vào vách thang máy, nhẩn nha nhai một viên chocolate nhân rượu. Dường như với cô, dù thành công hay thất bại cũng đã lường trước cả rồi, không có gì là khó chấp nhận.