Chương 26: Người chơi gian lận

Trò Chơi Chết Chóc [Vô Hạn]

Bồi Nhĩ Thành Hôi 22-06-2025 22:29:45

"..." Phúc Thành chớp chớp mắt, co ro ngồi ở ghế phụ, nghe xong một tràng của cô, liền tìm đúng trọng tâm: "Cô quan tâm tôi uống cà phê gì sao?" "Cái này mà cũng gọi là quan tâm?" Cô rẽ vào đường khác, mặt không chút cảm xúc: "Chỉ cần nhìn là biết." "Dừng xe." Không ngờ, Phúc Thành gõ gõ cửa kính. Mắt Văn Vô Miên giật giật: "Không được, chỗ này mà bị bắt sẽ bị phạt vé..." Chữ "phạt" chưa kịp nói hết, thì Phúc Thành đã co người, có vẻ sắp nôn đến nơi. Văn Vô Miên ngoan ngoãn dừng xe sát lề, mở khóa cửa. Anh nôn hơn năm phút bên thùng rác ven đường, sau đó yếu ớt trở lại xe. Phía trước ghế đã có sẵn một hộp thuốc cấp cứu. Văn Vô Miên đạp ga: "Anh uống một viên đi. Nếu không chịu được, tôi đưa anh thẳng đến bệnh viện." "Không cần." Anh mệt mỏi xé vỏ hộp thuốc."Về nhà là được." Quãng đường còn lại, Văn Vô Miên lái nhanh hết mức. Nhưng từ bãi xe đến tòa nhà chung cư còn rất xa. Phúc Thành trông như một cây cỏ héo rũ, không biết có đi nổi không. Cô dừng xe, khóa cửa, quay lại thì thấy anh đứng đó ngơ ngác nhìn mình, không hề nhúc nhích. "Sao thế?" "Không sao." Anh dời mắt, hai người một trước một sau đi ra khỏi gara. Ngoài trời nắng đẹp. Trong khu chung cư có không ít các ông bà cụ đi dạo, tán gẫu sau bữa trưa. Phúc Thành đột nhiên bước nhanh hơn, giũ áo khoác của mình, khoác lên vai cô: "Cô lạnh không?" Văn Vô Miên: "?" Lại trò gì kỳ cục nữa đây? "Không lạnh." "Mặc vào đi, tôi cảm thấy khá lạnh." Phúc Thành lảng tránh ánh mắt, không chịu nhìn thẳng cô. Giọng anh yếu ớt như làn khói mong manh. Văn Vô Miên cảm thấy người cần chiếc áo khoác hơn chắc chắn là anh, không phải cô. Nhưng Phúc Thành vốn là Phúc Thành, từ giây phút đầu tiên xuất hiện đã khiến người ta nhận ra anh hoàn toàn không phải người bình thường. Còn Văn Vô Miên lại là người cực kỳ ngại phiền phức. Cô luôn tin vào nguyên tắc "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện". Gặp loại người không bình thường thế này, chỉ cần họ không đưa ra yêu cầu quá đáng, cô sẽ chọn cách thuận theo. Dù sao tốn thời gian cũng chỉ là bản thân cô mà thôi. Đến gần cửa tòa chung cư, Phúc Thành ôm bụng đau không chịu nổi, phải ngồi thụp xuống nghỉ một lúc lâu mới gắng gượng đi tiếp. Mặc vậy, anh vẫn nhất quyết muốn chiếc áo khoác của mình phủ lên người cô. Văn Vô Miên không hiểu nổi, nhưng cô vẫn tôn trọng. "Chuyện bồi thường để vài hôm nữa bàn, giờ tôi chịu hết nổi rồi, phải nằm liệt trước cái đã." Anh đẩy cửa căn hộ số 902, gần như lao vào nhà theo kiểu té sấp mặt. "..." Cô nhìn lại chiếc áo gió còn trên người mình, cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn mở cửa vào nhà. Đúng lúc này, điện thoại cô báo tin nhắn, là một nhóm bạn cũ thời cấp ba mời cô tham dự buổi họp mặt. Hai chữ "ham vui" và "khoe khoang" chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của Văn Vô Miên, thế nên cô từ chối thẳng thừng như mọi lần. ... Mãi đến khi thay đồ, cô mới nhận ra có gì đó không ổn. Phía sau quần có một vệt đỏ rõ ràng. Ngay cả lớp lót bên trong chiếc áo khoác gió của Phúc Thành, đoạn che phần hông của cô, cũng bị dính ít nhiều. "..." Nhớ lại hành động của Phúc Thành sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, Văn Vô Miên đứng giữa phòng khách, cảm giác da đầu như nổ tung từng đợt — Hóa ra là cô đến kỳ! Phúc Thành nhận ra nhưng ngại nói thẳng, nên mới lấy áo che giúp cô, tránh để người khác nhìn thấy. "..." Cô tự nhủ, chuyện nhỏ thôi, ai mà chẳng gặp phải những tình huống xấu hổ. Không có gì phải bận tâm cả. Nhưng thực tế là cô cứ lần lữa mãi đến tận hơn 11 giờ đêm, mới chậm chạp mở tin nhắn, nhấn vào khung chat với "Cún Husky Siêu Đỉnh 98 Tuổi": 【Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Tôi đã mang áo khoác của anh đi giặt khô rồi, mai giặt xong sẽ trả lại. 】 Nghĩ một lúc, cô vội vàng chuyển chủ đề: 【À, anh thấy trong người sao rồi? Nếu không khỏe thì nên đi kiểm tra bác sĩ một chút. 】 Cũng tại cái chu kỳ hàng tháng không đúng giờ làm hại. Trước đây dù cô ăn uống kiêng khem, ngủ nghỉ đều đặn, uống thuốc Đông y cẩn thận, ngày đầu kỳ kinh vẫn đau bụng, nôn mửa dữ dội. Hôm nay cơ thể lại không phản ứng gì, đau bụng thay vào đó là Phúc Thành, làm cô phân tâm không nghĩ ngợi. Đối phương trả lời rất nhanh, không hề nhắc đến chuyện xấu hổ của cô: 【Không sao đâu, đừng khách sáo. Nếu cô bận, có thể đưa tôi mã số đơn giặt, tôi tự đến lấy cũng được. 】 【Cảm ơn cô quan tâm, tôi khỏe lại hoàn toàn rồi! Mới nãy còn đang nấu cơm cho "con trai cưng" đây. 】 Sau đó, một tấm ảnh được gửi tới. Trong bát thức ăn dành riêng cho chó là những món ăn đầy đủ sắc, hương, vị, bên cạnh là một chú husky đang ngồi nhìn. Cả con chó trông mập mạp, bộ lông bóng mượt. Mặt nó gần như đụng vào ống kính, đôi mắt xanh dương trợn trừng, lộ rõ vẻ "thông thái vô biên". Cô nhìn khuôn mặt "hài hước" của chú chó, không nhịn được bật cười, bất giác nhớ tới chú chuột vàng mà cô từng nuôi cùng anh trai. Theo bản năng, cô mở album ảnh, định tìm lại hình mình từng nấu "cơm chuột". Bức đầu tiên trong album là lá bài Abandon chụp đêm qua. Văn Vô Miên lập tức nghiêm túc, ngón tay run lên như chạm phải dòng điện. Ngay cả khi được lưu trong album hệ thống, lá bài ấy vẫn xảy ra biến đổi đáng sợ.