"Ê, cậu cẩn thận chút đi!" Gã đầu trọc chỉ thấy sống lưng lạnh toát. Nụ cười của Phúc Thành khiến anh ta liên tưởng ngay đến phản diện trong phim điện ảnh— loại nhân vật tâm thần bất ổn sắp sửa đại khai sát giới. Anh ta nổi cả da gà, môi tái nhợt: "Súng... súng có thể cướp cò đó!"
Thằng này tám phần là thần kinh có vấn đề. Ai lại dám treo lơ lửng hơn nửa thân trên ngoài lan can như thế? Không sợ chết à?
"Thật không?" Phúc Thành tò mò nhướng mày, lại vung vẩy khẩu súng trên tay, bỗng một tay bám lan can, tay còn lại giơ súng lên, họng súng chĩa thẳng vào gã đầu trọc: "Tôi chưa từng cầm súng bao giờ đấy, nhắm thế này có đúng không?"
"Cậu... cậu..."
Lần đầu tiên bị họng súng dí thẳng vào người, cảm giác như đối diện với con mắt của tử thần.
Gã đầu trọc không dám nhúc nhích, cũng không dám nói một câu, chỉ trơ mắt nhìn Phúc Thành cười như một đứa trẻ vừa thành công chơi khăm ai đó. Anh ngồi trên lan can cao chót vót, thỏa mãn mà cười ha hả.
"Được rồi, không bàn chuyện này nữa." Phúc Thành chơi chán rồi, quay sang Văn Vô Miên: "Cô có cách nào khác không?"
Vừa chuyển ánh mắt sang Văn Vô Miên, đôi mắt anh lập tức sáng lên ý cười. Ngũ quan không thay đổi nhiều, nhưng cảm giác lại khác một trời một vực. Văn Vô Miên chẳng hề thấy đáng sợ, ngược lại còn có chút ảo giác như một chú chó lớn vui vẻ nhào về phía chủ nhân.
Rõ ràng trong tay hắn đang cầm súng, vừa nãy còn giả điên dọa người, thế nhưng Văn Vô Miên lại chẳng lo anh sẽ chĩa súng vào mình. Cô thậm chí còn có một linh cảm nguy hiểm— anh có khi sẽ cầm súng, mắt long lanh nhìn cô hỏi: "Vừa nãy tôi có ngầu không?"
Suy nghĩ này rất không ổn trong trò chơi sinh tồn, dù là hiện tại hay tương lai, cô đều phải tự nhắc nhở mình giữ vững cảnh giác với anh.
Cô đi về phía đống dây thừng: "Vẫn chưa nghĩ ra, tôi cần xem lại đã."
"Được thôi!" Phúc Thành lon ton theo sau: "Có cần tôi giúp gì không?"
Văn Vô Miên lại liếc nhìn khẩu súng trong tay anh, thoáng ngập ngừng: "Tạm thời... chưa cần."
Cô nhớ mang máng ngày trước từng học cách thắt nút sống với anh trai mình, có thể giúp cả nhóm tiếp đất an toàn mà vẫn thu hồi được dây. Nhưng giờ cô nghĩ thế nào cũng không ra, đã thử mô phỏng trong đầu cả chục lần vẫn không đúng.
Nếu có thể nhớ lại phương pháp đó, mọi vấn đề sẽ được giải quyết ngay lập tức.
Ngón tay co rút một chút, trong lòng dâng lên cơn đau âm ỉ. Điều Văn Vô Miên sợ nhất chính là theo thời gian, cô cũng sẽ như bao người khác, dần dần quên đi mọi thứ liên quan đến anh trai mình.
Nếu ngay cả cô cũng quên mất... thì trên thế gian này còn ai nhớ rằng anh ấy từng tồn tại?
"Cô có biết không? Tên đầu trọc chết tiệt ban nãy định để một mình cô ở trên đó đấy." Phúc Thành ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cười hì hì ghé tai nói: "May mà tôi nhanh tay giật được khẩu súng trước. Thế nào, tôi có thông minh không?"
Văn Vô Miên đang chìm trong đau buồn: "..."
Phúc Thành luôn cho cô một cảm giác rất kỳ lạ: bất kể làm gì, chỉ cần có liên quan đến cô, anh đều sẽ tìm mọi cách ám chỉ, thậm chí công khai nhắc nhở để thu hút sự chú ý của cô, như thể rất mong chờ được cô khen ngợi.
Hành vi này thường thấy ở trẻ nhỏ trước tuổi đến trường và những con chó được con người nuôi dưỡng với mức độ trung thành cao.
Những chuyện liên quan đến anh trai rất dễ khiến người ta càng nghĩ càng thêm đau lòng. Nhưng phải công nhận, dù Phúc Thành có hơi bất thường, thì khả năng chuyển hướng sự chú ý của hắn đúng là hạng nhất: "Còn nữa, lúc nãy tôi có phải rất dũng cảm không? Có đủ trình 'tông xe' với Tom Cruise chưa?"
Văn Vô Miên nhìn chằm chằm sợi dây, buột miệng nói ra suy nghĩ thật: "Cái này gọi là 'tông tận mặt trăng' luôn rồi."
Nụ cười trên mặt Phúc Thành càng thêm rạng rỡ, như thể vứt bỏ hoàn toàn tình cảnh tồi tệ hiện tại. Đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười của anh như muốn làm tan chảy người đối diện: "Được! Lần sau tôi sẽ cố gắng từ 'tông tận mặt trăng' tiến hóa thành 'tông chuẩn chỉ'."
"... ?"
Cô còn chưa kịp nói gì, thì bị cô nàng diện váy đi tới cắt ngang: "Nói thật đấy, hay là để tôi ở lại. Tôi đảm bảo không động tay động chân vào sợi dây đâu. Mấy người xuống dưới đi."
"Tại sao?" Văn Vô Miên nhíu mày, cảnh giác trước sự buông bỏ đột ngột của cô nàng diện váy: "Sống tiếp không tốt hơn sao?"
"Sống thì đương nhiên là tốt, nhưng chết cũng chẳng sao cả." Cô nàng diện váy thoải mái phất tay, nở nụ cười nhưng lại có chút cay đắng: "Tôi vừa nghĩ thông suốt rồi, mấy người ở ngoài kia còn có gia đình, bạn bè, tôi thì khác. Người nhà tôi đều coi tôi là quái vật. Tôi chết rồi, thế giới sẽ yên bình hơn."
Không khó để hiểu. Rõ ràng là đàn ông, nhưng lại thích ăn mặc như phụ nữ, còn dùng thuốc hormone, đối với gia đình quả thực là chuyện khó chấp nhận. Trên mạng, dân mạng có thể khuyến khích, thậm chí chỉ trích những bậc phụ huynh quá khắt khe, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là vì họ chẳng có liên hệ gì với người trong cuộc cả. Gõ vài dòng trên bàn phím đâu có tốn kém gì. Trong khi cha mẹ bỏ tiền bạc, công sức nuôi nấng một đứa con, để rồi nó lại đi ngược lại với những kỳ vọng chung của xã hội, nhìn khách quan mà nói thì chẳng khác nào một vụ "đầu tư lỗ vốn." Dù sao, con cái vẫn là một trong những khoản đầu tư quan trọng nhất của đời người.
Văn Vô Miên chưa bao giờ tham gia vào những cuộc tranh luận nóng hổi về các nhóm thiểu số như thế này. Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, áp đặt trải nghiệm cá nhân lên người khác chẳng khác gì nói suông vô trách nhiệm: "Nếu lựa chọn của cậu chỉ vì người khác mong cậu chết, thì tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại."
"Nhưng tôi sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì..."
"Cậu sống có ý nghĩa hay không, tôi không quyết định được. Mà tôi cũng chẳng rảnh đi tìm hiểu tại sao có người lại thích lấy sự công nhận của người khác làm lẽ sống." Vừa nói, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng— có thể vấn đề với sợi dây này không cần phải hy sinh thêm bất kỳ người chơi nào: "Nếu vì thấy sống không có ý nghĩa mà đi chết, xin lỗi, tôi chỉ có thể coi đây là một kiểu đào thải tự nhiên trong quá trình tiến hóa của loài người."
"..." Cô nàng diện váy rõ ràng không ngờ Văn Vô Miên lại nói thẳng như vậy, khẽ sững người.
Cô cũng không để tâm đến trạng thái tâm lý của cô nàng diện váy nữa, rút con dao dài Thất Sát đưa cho, dựa theo hình ảnh trong đầu, dùng lưỡi dao vạch từng đường thẳng và cong trên nền sân thượng, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người:
"Nghe này, tôi có cách rồi, nhưng một mình tôi không nhấc nổi sợi dây. Cần các cậu giúp một tay."