Chương 29: Thoát hiểm nơi miệng hổ (1)

Trò Chơi Chết Chóc [Vô Hạn]

Bồi Nhĩ Thành Hôi 22-06-2025 22:29:45

Văn Vô Miên bị tấm biển quảng cáo rơi trúng, máu tràn đầy mặt, không rõ là của mình hay của Phúc Thành. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, cảm giác đau đớn bị thay thế bởi cơn tê dại do endorphin bùng phát trong cơ thể. Nhưng mắt cô càng lúc càng nặng, ý thức mờ dần... Ba mươi giây sau, hơi thở ngừng lại. Trong tiềm thức, sau tia sáng trắng chói mắt là mùi tanh nồng đến khó chịu xộc thẳng vào mũi. Không gian xung quanh tối om, chân tay đau nhức dữ dội như đã giữ nguyên một tư thế quá lâu. Tiếng "rè rè" của máy cưa vang lên, càng lúc càng rõ đến mức không thể phớt lờ. Có ai đó đang dùng cưa máy cắt thứ gì đó. "Ưm... ưm..." Văn Vô Miên khó khăn mở mắt, nhìn thấy một người mặc áo khoác đỏ chói lưng quay về phía mình, tay cầm máy cưa giơ cao lên—— Từng mảng mô thịt mềm nhũn rơi xuống đất, máu phun thành dòng, bắn đầy lên đầu người đó. Đây chẳng phải hiện trường án mạng sao?!!! Lạnh toát dọc sống chân, một con chuột chui qua chân cô rồi biến mất. Cô hoảng hốt muốn lùi lại, nhưng tứ chi không nghe lời. Một sợi xích sắt to bằng cổ tay đang siết chặt cô vào chiếc ghế! Xung quanh là một căn hầm bỏ hoang, trên tường và dưới đất treo đầy dụng cụ tra tấn gỉ sét, tất cả đều dính những vết máu đỏ sẫm hoặc nâu sậm khô lại. Ngoài Văn Vô Miên, trong phòng còn sáu nam một nữ, thêm một người vừa bị cắt đôi, chẳng còn nguyên vẹn. Căn phòng không có cửa, chín người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn ở trung tâm. Mỗi người đều cúi đầu, mắt nhắm chặt, như thể đã bị cho uống thuốc mê trước khi đến đây. Phúc Thành ngồi bên trái cô, vẫn đang bất tỉnh. Mái tóc dài rối bù che khuất nửa khuôn mặt. Toàn thân anh như hòa vào không gian xám xịt xung quanh, chỉ có làn da trắng tái lạnh lẽo nổi bật lên, giống hệt một con búp bê vỡ nát. "Đừng... Đừng mà... Đừng!!!" Người áo đỏ nhẹ nhàng cưa đôi một nạn nhân thành đống thịt vụn, sau đó quay sang người tiếp theo. Cậu trai này đã tỉnh lại, hoảng loạn kêu thét, cố rút người ra sau. Nhìn bộ đồng phục trung học trắng toát của cậu ấy giờ bị nhuộm bởi máu và những mảnh vụn cơ thể, trông hệt như vừa bước ra từ một bộ phim kinh dị. "Khè khè khè khè..." Thấy nạn nhân đã tỉnh, người áo đỏ càng thêm phấn khích, vai run bần bật, phát ra tiếng cười quái dị như chẳng phải của con người. "Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi! Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại bắt tôi?!" Chiếc máy cưa quay với tốc độ cao đã chạm đến đỉnh đầu cậu ấy. Sắp sửa thôi, cậu ấy sắp chịu chung số phận với người đầu tiên. Nhưng người đầu tiên chết trong trạng thái bất tỉnh, không cảm nhận đau đớn. Còn cậu ấy, lại bị bắt phải chịu đựng nỗi sợ hãi tận cùng khi nhìn chính mình bị cưa xẻ từng chút một. "Aaaaaa——!!!" Những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều gào thét, tiếng xích sắt va chạm loảng xoảng vang lên khắp phòng. Ngồi cạnh cậu học sinh là một gã đầu trọc vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi đầy người: "Mẹ kiếp, dừng lại ngay! Buông ra! Tao đã gọi cảnh sát rồi đấy!" Hắn dùng hết sức giằng co, khiến xích sắt kêu leng keng inh ỏi. Trông hắn có vẻ là người khỏe nhất ở đây, nhưng ngay cả vậy cũng chẳng làm gì được. Bên trái hắn chính là Văn Vô Miên. Nếu tên hề áo đỏ giết người theo thứ tự, rất nhanh sẽ đến lượt cô. Xích sắt không chỉ không tháo ra nổi mà còn rất nặng. Văn Vô Miên lo lắng nếu kéo thêm, cổ tay mình sẽ bị bẻ gãy trước. "Đừng giết tôi! Làm ơn... tha cho tôi..." Ngay khi chiếc máy cưa sắp nghiền nát đầu cậu học sinh, tên hề bỗng khựng lại, hung hăng quay đầu—— Trên mặt hắn là chiếc mặt nạ nửa cười nửa khóc, máu thịt từ nạn nhân trước vẫn dính đầy trên đó. Dưới mặt nạ là một đôi mắt xanh thẳm, tối tăm như ánh nhìn của lũ chuột ăn xác giữa bóng đêm. Từ góc hầm vang lên tiếng "tí tách" của nước nhỏ giọt. Nhưng thứ chảy xuống kia, liệu có phải nước không? Tình hình ngàn cân treo sợi tóc. Bất ngờ, một giọng nói lười nhác, xen chút hứng thú vang lên—— "Ui chà, chỗ này là gì đây? Tiệc cosplay à?" Không hiểu vì sơ suất hay cố tình, Phúc Thành lại không bị khóa kỹ. Những sợi xích chỉ quấn lỏng quanh người anh, vừa gạt nhẹ đã rơi xuống đất. Anh đứng dậy, một tay đút túi quần, ung dung đảo mắt nhìn quanh, trông hệt như đang đứng trong phòng khách nhà mình. Rồi anh chìa ra một tấm danh thiếp, quăng về phía tên hề dính đầy máu: "Dịch vụ phân tích dữ liệu, cần không?" Tên hề giơ cao máy cưa, lao thẳng về phía anh.