Chương 43: Thoát hiểm nơi miệng hổ (6)

Trò Chơi Chết Chóc [Vô Hạn]

Bồi Nhĩ Thành Hôi 22-06-2025 22:29:43

"..." Văn Vô Miên không biết đáp lại thế nào. Có lẽ giữa cô và anh ta còn thiếu một tấm bằng giáo viên mầm non để có thể giao tiếp bình thường. Anh khoanh tay, rồi đột nhiên đổi chủ đề một cách vô lý: "Ra ngoài rồi chúng ta gọi cháo hải sản nhé? Tôi cảm giác cháo hải sản là ngon nhất. Xong tôi bao cô thêm ly trà sữa nữa." Văn Vô Miên: "..." Cô còn quên béng mất ngoài đời thật vẫn còn một bữa chưa ăn. Còn trí nhớ của Phúc Thành, đúng là đỉnh của chóp. ... "Mọi người qua đây nhanh!" Cô nàng diện váy thấy hai người họ vẫn đứng đực ra, vội gọi: "Ở đây có sợi dây thừng dài 150 mét, bảo chúng ta đu xuống dưới này!" "150 mét?" Sợi dây dày cộm nằm thành một đống như ngọn núi nhỏ ở góc tường. Văn Vô Miên thắc mắc, cậu ta sao có thể ước lượng được độ dài chuẩn thế nhỉ? "Có chứ, nhìn đi, cứ mỗi 50 mét lại có một vạch đỏ." Dây thừng đen sì, còn to hơn cổ tay Văn Vô Miên một chút, chỉ có hai đoạn giữa được quấn bằng vải đỏ chói, bên cạnh còn ghi rõ "50M". "Từ đây đu xuống tận tầng một á? Cô chắc chứ?" Phúc Thành nhướn mày, nhìn sợi dây, lại vươn cổ ra nhìn đám mây bồng bềnh bên dưới: "Quay phim 007 hả?" "Tôi cũng không biết." Cô Nàng Diện Váy nhún vai,"Đoán bừa thôi." Văn Vô Miên nhìn xuống bên dưới, trong lòng bỗng dâng lên một ham muốn mãnh liệt. Gã đầu trọc từng nói rằng, mỗi khu vực trong trò chơi đều chỉ là một căn phòng trong tòa nhà khổng lồ này. Cô rất muốn biết thế giới dưới kia trông như thế nào. Dù tòa nhà này có rộng đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể tạo ra cả một thành phố ngay trong một căn phòng được. Chỉ cần tìm ra điểm bất hợp lý, biết đâu họ có thể thoát khỏi cái "phòng" này mà đi vào hành lang bên trong "tòa nhà"... Bị lừa rồi! Xuống dưới là chết chắc! Hoá ra hắn dùng hộp của anh trai kéo cô vào đây, chứng tỏ nơi này có liên quan mật thiết đến anh trai. Ít nhất, cô phải tìm hiểu xem thế giới này hình thành ra sao và ai là kẻ đứng sau những "trò chơi" điên rồ này. "Ở đây có cột chuyên dùng để treo dây, mọi người nhìn xuống xem, bên dưới hình như có một cái bệ. Chúng ta trèo xuống đó trước, sau đó cắt dây, rồi buộc phần còn lại vào cột dưới lầu để tiếp tục leo xuống." Mọi người nheo mắt theo hướng gã đầu trọc chỉ, quả nhiên thấy một cái ban công nhô ra xa tít phía dưới, nhìn chẳng khác gì ban công ngoài trời của mấy căn biệt thự sang trọng. Sợi dây thừng dài tận 150 mét, mà nhìn bằng mắt thường thì bệ bên dưới chắc chắn không vượt quá chiều dài này. Được rồi, coi bộ kế hoạch này hợp lý. Gã đầu trọc nhìn bản đồ: "Cái bệ này đúng ngay giữa toà nhà." "Với lại, trên bản đồ ghi toà nhà này cao nhất 40 tầng. Mỗi tầng trung bình cao 3. 5 mét... vậy thì..." Cô nàng diện váy nhanh chóng tính nhẩm,"Treo xuống một tầng chỉ cần 140 mét dây là dư sức. Vậy chẳng phải chúng ta sắp thoát được rồi sao?" Nghe cũng có lý. Nhưng Văn Vô Miên lại nghĩ xa hơn. Nếu mỗi khu vực trong trò chơi chỉ tương ứng với một căn phòng trong toà nhà... vậy toà nhà này cũng là một phần của trò chơi sao? Gió thổi lồng lộng, ánh mặt trời chiếu rọi chân thực đến mức da cô còn thấy nóng rát. Lẽ nào nhiệt độ trong phòng có thể giả lập một cách hoàn hảo như vậy? "Xuống thôi! Nhanh kẻo bị đuổi kịp!" Gã đầu trọc cầm súng, rõ ý ra lệnh cho Phúc Thành và cô nàng diện váy khiêng dây. Hai người đành phải làm theo. Mười giây sau— "Aaaa! Không được rồi!!" Phúc Thành đột nhiên hét lên như bị ai chọc tiết, ngồi bệt xuống đất không nhúc nhích. "Làm sao nữa?" "Không vác nổi... ! Mệt quá rồi!" "Ôi trời..." Cô nàng diện váy bực bội định trách móc, nhưng vừa quay sang đã hốt hoảng. Phúc Thành xắn tay áo lên, để lộ cổ tay sưng vù tím bầm, thậm chí bàn tay cũng đổi màu đáng sợ. "Chết cha, tay ông bị sao vậy?" "Còn gì nữa! Trước đó bị xích trói, lại còn giúp mọi người cưa xích. Giờ chỉ cần dùng sức là đau thấu trời!" Phúc Thành ôm cổ tay, mặt mày thất kinh."Tôi có phải sắp chết không?!!" Văn Vô Miên cau mày, trực giác mách bảo Phúc Thành lại đang diễn. Thấy thế, cô nàng diện váy cũng bó tay, quay sang gã đầu trọc cầu cứu: "Hay ông giúp một tay đi? Tôi uống thuốc kích thích tố lâu ngày, tay cũng yếu lắm. Anh này thì thương tích đầy mình, chưa chắc đã leo nổi." Gã đầu trọc thử nhấc dây bằng một tay, phát hiện lực cánh tay không đủ để móc dây lên cột. Nếu dùng cả hai tay thì... phải bỏ súng xuống đất. Anh ta liếc nhìn Văn Vô Miên, thấy cô vẫn dựa vào lan can, híp mắt nhìn xa xăm, chẳng mấy quan tâm đến tình hình bên này. Về phần Phúc Thành và cô nàng diện váy, một người bị thương, một người yếu xìu, không có vẻ gì sẽ là mối đe doạ với mình. Suy nghĩ kỹ càng, gã đầu trọc cuối cùng cũng đặt súng xuống ngay tầm tay, cùng cô nàng diện váy di chuyển dây. Phúc Thành ngồi bệt dưới đất, vừa rên rỉ vừa than thở về số phận bi thảm của mình, còn nức nở xin lỗi con chó đang đi spa tắm gội ở tiệm thú cưng. Văn Vô Miên tựa lan can, im lặng quan sát màn trình diễn của anh. Đôi mắt xanh xám của Phúc Thành liên tục liếc về phía gã đầu trọc và khẩu súng. Rồi bỗng nhiên— Anh liếc qua Văn Vô Miên, ánh mắt loé lên tia ranh mãnh. Cô hiểu ngay, Phúc Thành đang tính làm "sự cố nhỏ" để vô hiệu hoá khẩu súng. Trong một nhóm, nếu chỉ có một người sở hữu súng, thì người đó có thể là thủ lĩnh, kẻ thù, nhưng tuyệt đối không thể là đồng đội bình đẳng. Cô vẫn tiếp tục dựa lan can nhìn xuống, nhường sân khấu lại cho Phúc Thành. Dù anh hay la hét như bị bơm thuốc lắc, nhưng đầu óc không tệ chút nào. Mà không hiểu sao, cô lại nhớ về ảo giác trong thang máy trước đó. Nhẹ nhàng vươn tay về phía bầu trời xanh, cô thầm nghĩ— Liệu lúc này, anh trai có đang hứng cùng một làn gió ấm như cô không? Ánh mắt cô rơi xuống cổ tay. Kim đồng hồ đang quay... Kim giờ và kim phút chậm rãi trùng khớp, chỉ vào đúng một thời khắc nhất định. "... !" Đồng tử cô co lại vì kinh ngạc. Đứng sững mấy giây, cô bất ngờ gào lên với cô nàng diện váy, người đang háo hức nắm dây chuẩn bị leo xuống: "Đừng xuống! Xuống là chết chắc! Đây là bẫy!"