Chương 28: Thoát hiểm nơi miệng hổ (1)

Trò Chơi Chết Chóc [Vô Hạn]

Bồi Nhĩ Thành Hôi 22-06-2025 22:29:45

Chung cư này nằm trong khu nội thành, cách trung tâm chưa đầy mười phút xe chạy, xung quanh có vài trung tâm thương mại lớn, tha hồ chọn lựa. Nhưng đối với cô, không hề có cái gọi là "chọn món khó". Sau vài giây cân nhắc, cô dứt khoát quyết định: "Vậy đi ăn cháo nồi đất. Hôm qua anh còn mệt, hôm nay ăn thanh đạm chút đi. Chỗ đó lại gần ngân hàng luôn." "Nghe hay đấy!" Phúc Thành đồng ý ngay tắp lự: "Đợi tôi chút, tôi đi lấy dây dắt chó. Nhân tiện mang nó qua tiệm thú cưng tắm rửa, rồi chúng ta đi ăn." Năm phút sau, hai người một chó có mặt ở cổng chung cư. "Hôm nay trời đẹp thật, đúng là ngày lý tưởng để ra ngoài!" Phúc Thành bước cạnh cô, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trên phố. Không chỉ vì ngoại hình nổi bật, mà còn bởi anh luôn nở nụ cười niềm nở đáp lại bất cứ ai nhìn mình. Giống hệt chú Husky anh đang dắt theo. Không rõ là người giống chó hay chó giống người nữa. Văn Vô Miên không biết lần thứ bao nhiêu trong đời cảm thấy khó hiểu: làm thế nào một người sống trên đời lại có thể vui vẻ đến mức này? Chỉ cần nhìn thấy ánh nắng cũng khiến anh ta hân hoan ra mặt. "Không ngờ cô trông lạnh lùng vậy mà lại rất chu đáo đấy." Khen xong ánh nắng, anh quay sang khen cô. Cô ngạc nhiên: "Tôi trông lạnh lùng à?" "Chứ sao nữa." Anh nháy mắt: "Đến tôi còn không dám nói chuyện nhiều với cô." Văn Vô Miên: "???" Nếu đúng vậy, cô không dám tưởng tượng Phúc Thành sẽ thế nào khi gặp người không lạnh lùng. Sau khi vui vẻ tiễn chú chó vào tiệm thú cưng, hai người cùng đi đến trung tâm thương mại. Trên đường, Phúc Thành líu lo không ngừng, từ ánh nắng rực rỡ đến lỗ đen vũ trụ, từ nguồn gốc loài người đến đại dương băng giá, như con ngựa hoang lắp thêm bánh xe lửa lao vun vút. Không chịu nổi những câu chuyện kỳ quái của anh, Văn Vô Miên buộc phải tự mở đề tài: "Hôm qua anh khó chịu vậy, sau đó khỏe lại bằng cách nào? Uống thuốc à?" "Có uống." Anh gật đầu: "Chỉ là thuốc giảm đau thôi, uống xong là đỡ ngay." "Thuốc giảm đau?" Cô nhướng mày. Đây là lần đầu cô nghe nói đau bụng tiêu chảy mà uống thuốc giảm đau lại có tác dụng. Bí quyết chữa bệnh kiểu mới chăng? "Ừ, thật mà. Hôm qua chủ yếu là đau thôi, kiểu đau kỳ lạ lắm... Tôi cũng không tả nổi." Anh hít hít mũi, nghiêm túc nói: "Hôm nay vẫn hơi đau, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều rồi. Hôm qua tôi tưởng mình sắp chết ấy chứ." "Cẩn thận viêm ruột thừa hoặc ruột thừa vỡ, để lâu nguy hiểm đấy." Cô thành thật khuyên nhủ: "Tốt nhất anh nên đi khám đi." Hai người đi dọc con phố hai bên là những hàng cây rợp bóng mát, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại theo anh bước vào con đường đầy nắng. Cách đó hơn trăm mét là trung tâm thương mại, những bảng hiệu quảng cáo đủ kích thước treo cao, nối dài tầm mắt. "Không phải đau kiểu đó đâu, mà là cảm giác căng tức." Phúc Thành ngước nhìn tấm bảng quảng cáo trên cao, đôi mắt anh chìm trong bóng râm nhỏ do xương mày cao tạo thành: "Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Mà này, cô nghĩ xem, nếu lá bài của Phá Quân đúng là đếm ngược đến cái chết, liệu hai chúng ta có bị bảng quảng cáo đè chết không? Đáng tiếc tôi không mang đồng xu theo, không thì có thể tung lên bói thử vận mệnh rồi." "..." Cô chỉ đành bất lực đón lời: "Tôi ném đồng xu lúc nào cũng bị úp mặt, nên bói đồng xu với tôi không có tác dụng." "Vậy sao? Tại sao thế?" "Không vì sao cả, chỉ là thói quen làm mọi việc ngược đời." Cô thản nhiên đáp: "Cảm giác con đường chính diện toàn đường chết nhiều hơn." "Nghe cũng hợp lý ghê! Lần sau tôi bói đồng xu sẽ chú ý không để bị ảnh hưởng bởi cô nữa. Nhưng mà này, nói lại, nếu tấm bảng kia thật sự rơi xuống..." Phúc Thành đột nhiên nghiêm túc: "Tôi còn chưa từng chết chung với ai dưới một bảng quảng cáo đâu." Ngay lúc ấy, từ phía trên đầu, tiếng "rầm" vang lên chát chúa. Một tấm bảng quảng cáo lớn của cửa hàng mắt kính "Ngũ Thị" trên tầng ba bất ngờ rơi xuống. Kính vỡ tạo thành những mảnh vụn sắc nhọn bay khắp trời, kéo theo một vệt máu đỏ rực. Lực va đập mạnh đến mức không chỉ làm nứt toác sàn bê tông mà còn khiến cả người qua đường bị nghiền nát, xương sọ và cột sống gãy vụn hoàn toàn. Máu tươi sền sệt chảy ra, loang dần thành một dòng đỏ thẫm bên dưới bảng quảng cáo. Được rồi. Giờ thì anh thử rồi đấy.