Chương 30: Nam sinh cấm vào (2)
Nếu đã như vậy, Hứa Ức Phi đành phải tự mình nghĩ cách để giúp đỡ cô bạn kiêu ngạo của mình thôi, ai bảo mình là quân sư giỏi nhất thiên hạ chứ?
"Được thôi."
Lâm Lạc lấy ra một chai nước chưa mở nắp, dưới sự chứng kiến của Trương Hinh Doãn và Hứa Ức Phi, anh mỉm cười bước về phía quản lý ký túc xá đang nhìn chằm chằm trong căn phòng nhỏ.
Thấy Lâm Lạc có vẻ muốn tìm quản lý ký túc xá để cầu xin, những nam sinh bị chặn bên ngoài, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những cô gái mà mình quen biết đang khó khăn xách đồ lên lầu, bàn tán xôn xao——
"Chậc chậc, lại thêm một người không chịu từ bỏ."
"Bà cô đó dữ lắm, tôi cá là người anh em này vừa vào cửa sẽ bị đuổi ra ngoài."
"Có thể người anh em này tự cho rằng mình đẹp trai, có thể được bà cô đó ưu ái, đáng tiếc là bên trong là một con hổ."
"Đều tại những tên đàn anh biến thái, năm nào cũng mượn cớ giúp xách đồ để vào ký túc xá nữ, năm ngoái có một đàn anh suýt chút nữa đã làm chuyện xấu ngay trong ký túc xá nữ, bị phụ huynh bắt quả tang, khiến năm nay không cho nam sinh chúng ta vào nữa."
"Sao anh biết?"
"Vì tôi chính là đàn anh đó."
"..."
Quản lý ký túc xá Trương Quế Phương là một phụ nữ trung niên, lúc này bà ta đang ngồi trong căn phòng nhỏ ở đầu hành lang, nhìn chằm chằm vào đám sinh viên nam bên ngoài.
"Chào buổi chiều cô Trương."
Lâm Lạc mỉm cười bước vào căn phòng nhỏ.
Trương Quế Phương thấy Lâm Lạc bước vào, theo phản xạ muốn đuổi anh ra ngoài nhưng nghe thấy tiếng "chào cô Trương", bà ta lại do dự không đuổi ngay.
"Cậu là?"
Trương Quế Phương hơi nhíu mày.
Lâm Lạc ngượng ngùng nói: "Là cháu đường đột, cháu là tổ trưởng của Lôi Tử, năm nay Lôi Tử mới vào công ty đã nói cô làm quản lý ký túc xá ở đây, vừa khéo hôm nay cháu đưa hai đứa em gái đến đây đăng ký nên tiện đường đến thăm cô. Đáng tiếc là hoa quả mua trên đường cháu để quên trên xe rồi, lát nữa cháu bảo cậu ấy mang đến cho cô nhé..."
Người thanh niên này là lãnh đạo của con trai mình sao!?
Trương Quế Phương kinh ngạc, thái độ cũng lập tức thay đổi: "Thì ra là lãnh đạo của Lôi Tử, chao ôi đến đây đến đây ngồi nào, ăn chút hoa quả đi, tôi thấy cậu trẻ thế, còn tưởng cậu cũng là sinh viên chứ."
Quả thật, nhìn khuôn mặt này của Lâm Lạc, thế nào cũng không giống lãnh đạo của con trai bà ta, trẻ quá mà, nói anh mới vào năm nhất đại học cũng không có vấn đề gì!
Nhưng lúc này trên người Lâm Lạc lại thực sự có khí thế của một người lãnh đạo, hơn nữa còn gọi con trai bà ta là "Lôi Tử" rất thân thiết, thậm chí còn biết cả chuyện con bà ta mới vào làm năm nay, như vậy chắc chắn thân phận của anh là thật.
Nghĩ đến việc con trai mình hiện đang trong giai đoạn thực tập, người làm mẹ như bà ta cũng không thể kéo chân con trai mình, đắc tội với lãnh đạo của nó được đúng chứ?
"Cô đừng khách sáo ạ."
Lâm Lạc mặt không đổi sắc nói: "Cháu và Lôi Tử cùng tuổi nhưng hôm nay dù sao cũng là đưa em gái đến trường, cho nên cũng có thể coi như phụ huynh."
Dừng một chút, Lâm Lạc nói tiếp: "Nhưng cháu thấy quy định ghi là chỉ có ba mẹ mới được đưa con vào, cháu là anh trai vào thì vi phạm quy định rồi."
Trương Quế Phương muốn nói lại thôi.
Lâm Lạc cười nói: "Trước mặt Lôi Tử cháu là lãnh đạo, nhưng trước mặt cô cháu là bậc con cháu, là bậc con cháu nên chắc chắn cháu sẽ ủng hộ công việc của cô. Vì vậy tôi sẽ không vào đâu, để hai đứa em gái vất vả một chút, tôi ngồi một lát rồi đi."
"Không được đâu."
Trương Quế Phương cảm thấy lời nói của đối phương tuy có vẻ khách sáo, nhưng thực ra lại đang nói: "Cô không muốn sau này con trai mình bị đồng nghiệp bắt nạt trong công ty chứ?"
Nhìn ra bên ngoài, Trương Quế Phương nói: "Thật ra thì quy định của trường chúng tôi không nghiêm như vậy, anh trai hay gì đó, cũng không phải là không thể vào. Chỉ là cậu xem tôi già cả mắt hoa, không phân biệt được đám trẻ này ai là anh trai thật, ai có ý đồ xấu xa, nên dứt khoát cấm luôn cho rồi."
Dừng một lát, Trương Quế Phương nói tiếp: "Tình huống của cậu chắc chắn có thể vào, cũng phù hợp với quy định, anh trai cũng được coi là phụ huynh mà!"
"Không làm khó cô chứ ạ?"
"Không sao, không sao."
Thấy Trương Quế Phương hoàn toàn tin rồi, Lâm Lạc gật đầu hài lòng, kết quả vừa ra khỏi cửa, anh đã thấy đám sinh viên nam bị chặn ở bên ngoài đang cười híp mắt nhìn mình.
"Ra rồi kìa."
"Tên nhóc này được đấy."
"Kiên trì được khá lâu."
"Hình như còn chưa bị mắng."
"Như nhau cả thôi, đều không vào được."
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Hứa Ức Phi cũng cười híp mắt nhìn Lâm Lạc: "Lâm Lạc, cược thì phải chịu thua nhé."
"Ừ, cược thì phải chịu thua."
Lâm Lạc tay trái kéo vali của Trương Hinh Doãn, tay phải xách vali của Hứa Ức Phi, sau đó đi về phía cửa hành lang ký túc xá nữ.
"Lâm Lạc..."