Nhà Trương Hinh Doãn mở xưởng, tài sản mấy chục triệu, nhưng ba mẹ Hứa Ức Phi chỉ là công nhân bình thường, hoàn toàn không mua nổi điện thoại Iphone đời mới, thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Nhưng một cô gái nhỏ nhìn thấy người khác dùng điện thoại Iphone đời mới đắt tiền, trong lòng ít nhiều cũng thấy hơi ghen tị.
"Tớ ngại nhận lắm."
"Cậu là bạn thân nhất của tớ mà."
Trương Hinh Doãn nói câu này, trên mặt hiếm khi nở nụ cười, trong lòng Hứa Ức Phi lập tức tràn đầy cảm động, nhận lấy điện thoại nói: "Vậy tớ nhận thật nhé."
"Ừ."
Trương Hinh Doãn nói: "Mang đồ lên giúp tớ trước đi, sau đó tớ đi đưa điện thoại và hoa quả cho Lâm Lạc."
"Chú Trương thiệt tình."
Hứa Ức Phi phàn nàn: "Nhiều đồ như vậy, nhất định phải bắt cậu đi đưa, ký túc xá nam nữ còn cách nhau khá xa nữa."
"Khụ."
"Cổ họng không thoải mái à?"
"Chắc tại tối tối nay uống nhiều bia quá chưa hồi phục. Phi Phi, sau này cậu nhất định phải ngăn tớ uống bia rượu đấy."...
Lâm Lạc đang nằm trên giường ký túc xá trò chuyện với Tiêu Long Nguyệt thì nhận được một cuộc gọi, tiện tay bấm nghe:
"Ai đấy?"
Bên kia im lặng một lúc, mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Cậu xóa số điện thoại của tôi rồi sao?"
Trương Hinh Doãn?
Lâm Lạc không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Xuống đây."
Trương Hinh Doãn lên tiếng.
Giọng điệu ra lệnh này quả thực rất Trương Hinh Doãn, Lâm Lạc nghi ngờ bệnh công chúa của người phụ nữ này lại tái phát, lập tức cúp điện thoại.
Hai phút sau, điện thoại lại reo, lần này Lâm Lạc không nghe máy, trực tiếp chọn cúp máy.
Phút thứ ba, điện thoại lại reo, Lâm Lạc vẫn chọn cúp máy, anh cảm thấy mức độ này chắc là đủ rồi.
Việc gì cũng không nên quá ba lần.
Bị anh cúp máy ba lần liên tiếp, với tính cách kiêu ngạo như Trương Hinh Doãn thì chắc chắn sẽ từ bỏ.
Quả nhiên điện thoại không reo nữa, nhưng mấy người bạn cùng phòng đang nói chuyện vui vẻ lại bắt đầu hóng hớt, truy hỏi Lâm Lạc là ai gọi điện.
"Điện thoại quấy rối."
Lâm Lạc trả lời như vậy, kết quả mười phút sau, lại nhận được một tin nhắn của Trương Hinh Doãn, nội dung vẫn là hai chữ đó:
"Xuống đây."
Không gọi điện thoại nữa, đổi sang nhắn tin, vậy thì càng đơn giản hơn, Lâm Lạc trực tiếp cài đặt không thông báo tin nhắn, sau đó tiếp tục trò chuyện với Tiêu Long Nguyệt và các cô gái khác.
Chỉ có thể nói không hổ danh là sinh viên trường nghệ thuật, các cô gái trong lớp đều rất biết cách tán tỉnh, mặc dù kém hơn Tiêu Long Nguyệt, nhưng cũng mang lại cho Lâm Lạc không ít giá trị tinh thần.
Cứ trò chuyện như vậy đến gần mười hai giờ, Tiêu Long Nguyệt đang trò chuyện với Lâm Lạc thì đột nhiên hỏi: "Không phải Doãn Doãn qua đưa đồ cho cậu à, sao mười hai giờ rồi mà vẫn chưa về?"
Lâm Lạc hơi sửng sốt: "Đưa đồ gì?"
Tiêu Long Nguyệt: "Ba cô ấy vừa đến đây một chuyến, có mua chút đồ nhờ Doãn Doãn đưa cho cậu, kết quả Doãn Doãn ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, Hứa Ức Phi vừa tắm xong gọi điện cho cô ấy mà cũng không nghe máy."
Hóa ra là chú Trương mua đồ.
Lâm Lạc mở hộp thư tin nhắn, liếc nhìn tin nhắn đã được mình cài đặt không thông báo, tổng cộng có bốn tin nhắn chưa đọc, đều là do Trương Hinh Doãn gửi đến:
"Người đâu?"
"Tôi ở dưới ký túc xá của cậu."
"?"
"Đi chết đi!"
Bốn tin nhắn mỗi tin cách nhau khá lâu, tính tổng thời gian thì Trương Hinh Doãn đã ra ngoài được một tiếng rồi, nhưng khoảng cách giữa ký túc xá nam và nữ, đi bộ chậm nhất cũng chỉ mất năm phút là đến nơi.
Đừng có xảy ra chuyện gì nha. Lâm Lạc hơi bất đắc dĩ, mặc quần áo xuống tầng, vừa đi vừa gọi điện cho Trương Hinh Doãn, kết quả còn chưa ra khỏi cửa cầu thang thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa.
Không phải Trương Hinh Doãn thì là ai?
Lúc này cô ta đang ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng quản lý ký túc xá, vùi đầu giữa hai đầu gối, hai bên trái phải đặt hai túi ni lông, điện thoại cũng tiện tay ném sang một bên, tiếng chuông vẫn vang lên liên tục.
"Cô không sao chứ?"
Lâm Lạc đặt điện thoại xuống, đi đến trước mặt Trương Hinh Doãn, giọng nói mang theo chút mùi chua, như thể đã ăn ô mai.
Trong tình huống này, Lâm Lạc thực sự không cảm thấy áy náy, ai bảo Trương Hinh Doãn mặt mày hằm hằm bắt anh xuống tầng, giọng điệu ra lệnh, còn không nói rõ lý do. Cho nên việc để cô ta chờ dưới tầng một tiếng cũng là đáng đời.
"Cầm lấy đồ đi."
Nghe thấy giọng nói của Lâm Lạc, Trương Hinh Doãn ngẩng đầu, hai bên má phồng lên như cá nóc, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, lạnh lùng nhìn Lâm Lạc .
"Thay tôi cảm ơn chú Trương."
Lâm Lạc cúi người nhấc hai túi đồ lên, kết quả Trương Hinh Doãn đã hất cao cái cổ cao kiêu ngạo, quay người rời đi trong gió đêm, chỉ để lại cho anh một bóng lưng tóc dài bay phấp phới.