"Tớ ok nha."
Hứa Ức Phi cười nói: "Nhưng tớ cũng giống Long Nguyệt, phải xem ý của Doãn Doãn và trưởng ký túc xá."
Trần Lâm Dục nói: " Nếu như Phi Phi và Long Nguyệt đều đồng ý thì đương nhiên tớ cũng đồng ý, Doãn Doãn thì sao?"
"Tùy."
Trương Hinh Doãn trả lời như vậy, tức là đồng ý.
Lâm Lạc liếc nhìn Nhậm Trường Giang, tên này và Vương Vũ đều không hỏi ý kiến của anh và Trương Long Phi, trực tiếp đưa ra lời mời liên hoan thay phòng ký túc xá 404.
Nhưng không khí đã đến mức này rồi, Lâm Lạc không muốn làm người phá đám nên cũng không nói thêm gì nữa.
Còn Trương Long Phi, mặc dù bị Nhậm Trường Giang và Vương Vũ đại diện nhưng anh ta càng không có ý kiến gì, trong lòng thậm chí còn rất mong đợi buổi liên hoan tối nay. Tuy anh ta cũng biết chắc chắn bản thân không theo đuổi được nữ thần, nhưng dù có thể thân thiết hơn một chút cũng tốt!
"Thế thì quyết định vậy đi, tối nay bảy giờ chúng ta gặp nhau ở cổng trường, đi cùng nhau nhé!"
Nhậm Trường Giang cố kìm nén cảm xúc phấn khích, lúc trước theo đuổi con gái, anh ta thường cân nhắc lợi và hại, nếu cảm thấy không có hy vọng thì không thể ra tay, bởi vì dù có ra tay thì cũng chỉ tự chuốc lấy nhục!
Vì vậy, từ cấp hai đến cấp ba, tỷ lệ thành công trong việc theo đuổi con gái của Nhậm Trường Giang luôn duy trì ở mức một trăm phần trăm, không có lần nào thất bại!
Nhưng hôm nay gặp bốn cô gái của 313, Nhậm Trường Giang cảm thấy đột nhiên bản thân hơi phấn khích!
Rõ ràng biết với điều kiện của bốn người này, anh ta không nên có hy vọng gì, nhưng anh ta vẫn không thể không muốn liều một phen!
Lật xe cũng chấp nhận!
Lỡ như thành công thì sao?
Nếu ngay cả lòng dũng cảm để thử cũng không có, có lẽ sau khi tốt nghiệp đại học, dù bao nhiêu năm trôi qua, anh ta vẫn sẽ hối hận và tiếc nuối.
Còn nói đến việc theo đuổi ai, nói thật Nhậm Trường Giang vẫn chưa nghĩ ra, bốn người này mỗi người một vẻ, theo đuổi được bất kỳ ai cũng là anh ta kiếm lời!
Nhưng nếu nói về mức độ ưu tiên thì Tiêu Long Nguyệt chắc chắn là người cuối cùng, dù sao thì cô ta cũng là nữ thần của Vương Vũ, mặc dù hai người chưa ở bên nhau, nhưng dù sao thì họ cũng là bạn cùng phòng.
Tất nhiên, nếu Tiêu Long Nguyệt để mắt đến mình thì Nhậm Trường Giang tuyệt đối cũng không khách sáo với Vương Vũ, dù sao thì tình yêu là thứ tự do mà đúng không?
Còn nói đến bốn cô gái ai được ưu tiên nhất, thật ra Nhậm Trường Giang có hứng với Hứa Ức Phi nhất.
Bởi vì Nhậm Trường Giang cảm thấy tính cách của Hứa Ức Phi hoạt bát hơn ba người kia, mang lại cho người ta cảm giác đáng yêu.
So sánh ra thì Trương Hinh Doãn quá lạnh lùng, dường như không thấy hứng thú với bất cứ điều gì, kiểu người này là khó hầu hạ nhất, bởi vì tâm tư của cô ta rất khó đoán.
Còn Trần Lâm Dục thì sao?
Trần Lâm Dục nhìn bề ngoài có vẻ dễ nói chuyện nhưng Nhậm Trường Giang cho rằng cô gái này chưa chắc đã dễ theo đuổi hơn Trương Hinh Doãn!
Cô ta trông có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra chỉ là do lễ phép và giáo dưỡng, kiểu con gái này rất có chính kiến. So với hầu hết những sinh viên đại học ngây ngô, lêu lổng thì cô ta thuộc tuýp người có mục tiêu rõ ràng, biết bản thân muốn gì và đang làm gì. ...
Quay về ký túc xá, Vương Vũ đang thì thầm với Nhậm Trường Giang, nói tối nay đi ăn ở đâu thì hợp lý.
"Tìm một quán gần đây đi."
Trương Long Phi lên tiếng, đây là Yến Kinh, anh ta rất sợ Nhậm Trường Giang tìm loại nhà hàng đắt tiền, đến lúc đó dù bốn người ký túc xá nam chia đều cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.
"Nói ra hơi ngại."
Đột nhiên Nhậm Trường Giang nhìn về phía Lâm Lạc và Trương Long Phi, thực sự là đang xin lỗi: "Thật ra tôi cũng nên hỏi ý kiến của cậu và anh Phi, nhưng lúc đó hơi vội cho nên đã gửi lời mời trước, hai cậu coi như được tôi đại diện, vậy bữa tối nay tôi mời nhé."
"Không ổn."
Trương Long Phi cau mày: "Tổng cộng tám người chúng ta, dù có tìm đại một quán nhỏ cũng phải mất cả nghìn tệ."
Phải biết rằng vào năm 2013. tiền sinh hoạt phí hàng tháng của một sinh viên đại học bình thường thường chỉ khoảng một nghìn tệ, nhiều hơn chút cũng chỉ có hai nghìn, ba nghìn đã được coi là không tệ rồi. Tất nhiên là không tính các cậu ấm cô chiêu, dù sao hầu hết mọi người đều là người bình thường.
"Anh em không thiếu tiền."
Nhậm Trường Giang cười nói: "Ba tôi mỗi tháng cho tôi hai vạn tệ, tôi định tiết kiệm thêm một chút để mua xe, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, khao mọi người không sao cả."
"Cậu là cậu ấm à!"
Trương Long Phi hơi kinh ngạc, cảm thấy mình và Nhậm Trường Giang quả nhiên không phải cùng một thế giới...
Vương Vũ thì tỏ ra rất bình tĩnh, vì nhà anh ta cũng có tiền, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng một vạn tệ, mặc dù không nhiều bằng Nhậm Trường Giang, nhưng chắc chắn là đủ dùng, anh ta lên tiếng: "Hay là nghĩ xem ăn gì đi, tôi đề nghị ăn đồ nướng."